Chương 38 - Mình bị ảo giác hay sao ấy, hôm nay cậu dịu dàng thế - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường

Kỉ Minh Việt vốn muốn để thư ký Trương đặt vé bình thường cho bọn họ, nhưng vì đặt vé gấp, lại là hãng bay có tiếng nên vé bình thường đều đã bán hết, chỉ còn lại hạng cao cấp, thư ký Trương bèn đặt hai vé hạng thương gia.
Hai người qua cổng an ninh xong thì đi đăng ký bằng lối dành cho VIP, nên cũng không phải chen chúc gì nhiều, chỉ là ghế khoang hạng thương gia thật sự quá rộng, mỗi người đều có chỗ ngồi riêng rất thoải mái, khiến cho ý đồ muốn ngồi gần Lâm Phong của Kỉ Minh Việt bay theo gió.
Nhưng bây giờ cậu bận lo lắng cho vết thương của Kỉ Hoành, nên không nghĩ về chuyện này nhiều nữa.
Sau khi máy bay cất cánh, Kỉ Minh Việt cứ dõi mắt nhìn đăm đăm ngoài cửa sổ, đại khái là vì đã trút được bầu tâm sự ra phần nào, nên bây giờ cậu đã bình tĩnh hơn một chút, vẻ mặt vô cùng bình thản.
Máy bay dần ổn định lại, không ít người bắt đầu đi lại. Lâm Phong cũng đi qua vỗ vai Kỉ Minh Việt nói: “Buổi tối còn chưa ăn gì, cậu có muốn ăn chút gì không?”
“Mình không sao, lát nữa họ sẽ tự mang đến thôi, cậu có muốn uống sâm panh không?” Kỉ Minh Việt quay sang cười với Lâm Phong, “Mình gọi giúp cậu. Tạm thời mình ăn không vô.”
"Không được." Lâm Phong lắc đầu, dừng một lúc, lần đầu tiên đưa thay sờ sờ tóc của cậu, ". . . Bất kể là chuyện gì, cũng không phải lỗi của cậu, cậu đã làm rất tốt rồi."
Bây giờ ngẫm lại những lời Kỉ Minh Việt đã nói, thật ra Lâm Phong vẫn không hiểu cậu đang nói cái gì, bây giờ chỉ đoán là chắc hẳn có liên quan đến chuyện cha của Kỉ Minh Việt gặp chuyện, nhưng cha của Kỉ Minh Việt gặp chuyện ở một thành phố khác, tại sao Kỉ Minh Việt lại tự trách bản thân chứ?
…Có lẽ là do bản thân Lâm Phong bất công, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy Kỉ Minh Việt đã làm sai điều gì, dù rằng dường như Kỉ Minh Việt vẫn giấu kín bí mật gì đó, không muốn nói ra cho ai biết.
“Thật sao?” ánh mắt Kỉ Minh Việt lấp lánh, ngẩng đầu nhìn gương mặt Lâm Phong, đột nhiên mỉm cười nói: “Mình bị ảo giác hay sao ấy, hôm nay cậu dịu dàng thế.”
“...Chỉ an ủi cậu mấy câu thôi.” Lâm Phong lập tức đút tay lại vào túi quần, nói, “Mình về chỗ đây.”
Lâm Phong quay lại chỗ ngồi của mình, Kỉ Minh Việt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác đưa tay sờ lên nơi vừa được chạm vào.
Thật ra kể từ sau khi sống lại tới nay, trong lòng cậu luôn ôm hoài nghi, chẳng qua cậu luôn âm thầm giấu nó sâu tận đáy lòng, cũng không ngừng thuyết phục bản thân “Mọi thứ có thể thay đổi được” “Mọi chuyện sẽ ổn thôi”, ép bản thân quên đi một khả năng khác.
Mãi cho tới khi chuyện cậu cho rằng bản thân đã thay đổi, thành công tránh được lại xuất hiện trước mặt giống hệt như những gì đã xảy ra trong mơ, cơn ác mộng kèm theo suy nghĩ dù có cố gắng cách mấy cũng vô dụng như muốn hạ gục cậu, trong lòng cậu phút chốc chỉ còn lại tuyệt vọng, mới khiến cậu bất hết khả năng phán đoán và suy nghĩ bình thường.
Sau khi tỉnh táo lại, cậu phát hiện kiếp này vẫn có rất nhiều chuyện khác với kiếp trước: Lần này người gọi điện cho cậu là thư ký Trương mà Kỉ Hoành tin tưởng nhất, không hề hoảng hốt nói thẳng với cậu là “Sếp Kỉ đã gặp chuyện”, hơn nữa còn đặt chuyến bay sớm nhất cho cậu.
Thời gian bay là 2 giờ 15 phút, nếu như mọi chuyện thuận lợi, thậm chí cậu có thể gặp được Kỉ Hoành trước 12 giờ đêm.
Tiếp viên hàng không đưa một ly sữa ấm cho Kỉ Minh Việt, cậu uống hai hớp, dạ dày cũng ấm áp hơn một chút, cậu hơi dựa ra sau, thân thể nhanh chóng dựa vào ghế.
Ấm áp dịu dàng - hệt như vòng tay ôm của Lâm Phong khi đó.
*
Xuống máy bay, thư ký Trương đã chờ sẵn ở sân bay, khi thấy Kỉ Minh Việt và Lâm Phong một trước một sau bước xuống, anh ta ngơ ngác: “Đây là…”
“Đây là bạn em, Lâm Phong, cậu ấy đi cùng em.” Kỉ Minh Việt hỏi ngay, “Mình đi gặp ba của em trước đi đã.”
Thư ký Trương tên Trương Táp, là một trong số những nhân viên mà Kỉ Hoành rất xem trọng. Anh ta thấy Kỉ Minh Việt giới thiệu trịnh trọng như thế, cố ý quay đầu lại bắt tay với Lâm Phong: “Chào em.”
“Anh Táp, tình hình của ba em bây giờ sao rồi?” Trong điện thoại không nói rõ ràng lắm, lúc này Kỉ Minh Việt lập tức hỏi, “Sao tự nhiên lại ngã chứ?”
Trương Táp vừa khởi động xe vừa nói: “Lúc trước chủ tịch Kỉ từ bỏ một hạng mục đầu tư quan trọng, bây giờ đang tranh thủ tìm hạng mục khác để bù vào, nên mấy hôm nay đi xã giao hơi nhiều. Hôm nay vừa uống rượu xong lại đi xã giao, nên sơ ý bước hụt chân.”
“Có nặng lắm không?”
“Chủ tịch Kỉ ngã xuống từ lầu ba, ngất xỉu tại chỗ, lúc lên xe cứu thương có tỉnh lại, khi đến bệnh viện thì lại hôn mê tiếp, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu.” Trương Táp trịnh trọng đáp, “Bên bệnh viện có hội chẩn bốn khoa, chẩn đoán rất có thể là bị ngoại thương cộng thêm gãy xương, có tình trạng xuất huyết nội nhẹ. Anh không rành vụ này lắm, nên không dám nói là có nghiêm trọng hay không.”
Kỉ Minh Việt siết chặt tay: Tình hình bây giờ nghe có vẻ đỡ hơn kiếp trước một chút, nhưng cậu cũng không biết kết quả cuối cùng sẽ thế nào.
Lâm Phong vươn tay qua nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Kỉ Minh Việt, bàn tay của hai người nhất thời đan vào nhau.
Đợi tới lúc chờ đèn đỏ, Trương Táp nghe một cuộc điện thoại, chỉ đáp vài tiếng “Được, tới ngay đây”, cũng có thể nghe ra vẻ vui mừng trong giọng nói của anh ta.
Kỉ Minh Việt ngồi sau thấy vậy, bất giác thẳng sống lưng lên, Trương Táp cúp máy xong thì lập tức quay lại báo cáo: “Chúc mừng cậu chủ, chủ tịch Kỉ đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi!”
Lúc bọn họ đến bệnh viện, Kỉ Hoành vừa mới ra khỏi phòng cấp cứu, vẫn còn hôn mê. Bác sĩ nói cho họ biết, tình trạng của Kỉ Hoành không tệ lắm, lúc ngã xuống, vì vẫn còn ý thức nên ông tránh được chỗ hiểm, nhìn theo hướng tích cực thì chừng 2-3 giờ nữa là có thể tỉnh lại, sau này chỉ cần điều dưỡng thật tốt thì sẽ không để lại bất kỳ di chứng nào.
Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Kỉ Minh Việt, suýt nữa là dựa lưng vào tường ngồi bệt xuống đất, may mà có Lâm Phong kéo một cái. Tuy hiện tại Kỉ Minh Việt rất mệt mỏi, nhưng lại mỉm cười nhẹ nhõm.
Tuy bây giờ đã quá 12 giờ đêm, nhưng Kỉ Minh Việt không hề buồn ngủ, cậu đi bổ sung thủ tục nhập viện, lại vào phòng bệnh riêng của Kỉ Hoành ngồi chờ.
Kỉ Hoành nằm phòng riêng vip, gần như một phòng khách sạn riêng, không sợ bị quấy rầy gì. Kỉ Minh Việt nằm bên giường Kỉ Hoành, nhìn chằm chằm vào ông, muốn để ông vừa tỉnh dậy sẽ thấy con trai đầu tiên.
Bác sĩ đi vào thấy vậy, lập tức nói với y tá: “Huyết áp ổn định rồi, tạm thời rút ống truyền oxy ra đi.”
Sau khi rút ống truyền oxy, Kỉ Hoành nằm đó giống như chỉ đang ngủ mà thôi. Kỉ Minh Việt nắm tay ông, im lặng chờ ông tỉnh lại.
Kỉ Minh Việt cũng không biết mình đã ngồi bao lâu, kết quả vẫn không thể nào chống lại cơn buồn ngủ, không biết đã thiếp đi tự lúc nào, mãi đên khi đầu gục xuống một cái mới mơ màng tỉnh lại.
Cậu vừa giật mình tỉnh dậy, mới phát hiện khi nãy mình cầm tay Kỉ Hoành, lúc này đã bị cầm ngược lại. Cậu vui mừng nhìn lên, phát hiện Kỉ Hoành đã tỉnh lại, đang nhìn cậu bằng ánh mắt rất dịu dàng.
“Ba…” Kỉ Minh Việt mừng rỡ, nhưng lại sợ làm ồn Kỉ Hoành nên khẽ khàng gọi một tiếng, “Ba còn khó chịu ở đâu không? Con đi gọi bác sĩ tới nhé?”
Kỉ Hoành lắc đầu, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ tay Kỉ Minh Việt, thều thào hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Kỉ Minh Việt cầm điện thoại lên xem: “3 giờ sáng rồi ạ.”
Trên đường tới bệnh viện, Kỉ Hoành từng tỉnh lại một lần, nên cũng biết mình gặp chuyện gì, ông gật đầu nói: “Ba thấy khoẻ lắm, chờ tới sáng rồi nói tiếp.”
“Dạ, vậy ba ngủ thêm lát nữa không? Hay là muốn uống nước?” Kỉ Minh Việt ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp, “Chuyện công ty thư ký Trương đang giải quyết rồi, ba cứ yên tâm đi.”
Kỉ Hoành nhìn Kỉ Minh Việt, trong mắt đầy vẻ cảm khái, ông thì thào: “Ba khiến con lo lắng rồi… Ba còn tưởng là Minh Việt nhà chúng ta sẽ khóc nhè, không biết phải làm gì… con đã trưởng thành rồi.”
Kỉ Minh Việt cầm lấy bàn tay ấm áp của cha mình, nghe vậy thì bật cười.
Ai mà ngờ được, hơn 10 năm dư ra của kiếp trước không thể khiến cậu trưởng thành, nhưng sống lại đã khiến cậu hiểu rõ và có nhận thức sâu sắc hơn về rất nhiều chuyện.
Phải tôi rèn nhiều, thì mới thành thép được.
Kỉ Hoành nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi: “Lần này con tới một mình à? Đã xin phép nghỉ học chưa?”
“Đợi sáng con mới xin.” Kỉ Minh Việt nói, “Lần này Lâm Phong tới cùng với con, giáo viên lớp bọn con tin tưởng cậu ấy lắm, để cậu ấy xin phép bảo đảm sẽ ổn thoả!”
“...Lâm Phong?”
Nghe thấy cái tên này, trái tim người cha vừa mới được an ủi khi nãy lại bắt đầu xoắn quẩy…