Chương 37 - Lâm Phong đang quỳ một gối trước mặt cậu - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường

Kỉ Minh Việt hỏi Lâm Phong có biết cậu đã làm sai cái gì không.
Dù thông minh cách mấy đi nữa, Lâm Phong cũng không hiểu tại sao Kỉ Minh Việt lại hỏi như thế, bèn hỏi lại cậu: “Cậu đang nói gì thế? Cậu làm sai cái gì cơ?”
“...Mình không biết.” Kỉ Minh Việt lắc đầu, ngỡ ngàng nói, “Mình cũng không biết mình đã làm sai cái gì nữa.”
Cậu ngẩng mặt nhìn Lâm Phong, hoảng hốt nói: “Có phải mình dùng cách gì đi nữa, cuối cùng đáp án mãi mãi chỉ có một hay không? Mặc kệ mình cố gắng ra sao, đáp án cũng đã được định sẵn, dù làm gì cũng sẽ là như thế, người phải chết vẫn sẽ chết…”
Câu sau cùng quá đáng sợ, Kỉ Minh Việt lại vùi đầu vào gối, không nói thêm gì nữa.
Cậu tuyệt đối không thể chờ đến ngày có được đáp án mới biết mình đã sai ở đâu, như thế thì tất cả đều đã muộn rồi.
Nếu cậu không thể cứu vãn được điều gì, không thể thay đổi mọi thứ, vậy rốt cuộc việc cậu được sống lại có ý nghĩa gì đâu chứ?
Hội trường chỉ còn lại hai người bọn họ, thật sự quá lạnh lẽo. Kỉ Minh Việt lại càng thấy lạnh hơn, toàn thân không khỏi run rẩy. Cậu chậm rãi thở ra một hơi, dùng mu bàn tay xoa mắt, muốn đứng dậy, nói với Lâm Phong là cậu không sao, chỉ là cảm khái một tí mà thôi…
Bàn tay vừa chống xuống đất, trước mắt cậu đã tối sầm lại, hơi lạnh xung quanh bỗng bị cảm giác ấm áp thay thế.
Cậu sững sờ một lúc mới nhận ra mình đã được ôm lấy.
Lâm Phong đang quỳ một gối trước mặt cậu.
Kỉ Minh Việt muốn ngửa ra sau để nhìn vẻ mặt của Lâm Phong lúc này, muốn biết tại sao Lâm Phong lại ôm mình, lại bị Lâm Phong đè gáy lại, tựa cằm lên vai Lâm Phong: “Đừng cử động. Nước mũi chảy ra thì cứ cọ vào áo mình, về nhà mình giặt sau.”
Kỉ Minh Việt chun mũi, sụt sịt nói: “Mình không khóc.”
“Ai bảo cậu khóc đâu? Mình nói cậu chảy nước mũi mà.”
“...” Kỉ Minh Việt không khỏi bật cười, “Vậy thì mình xin lỗi nhé.”
“Tuy không hiểu vừa rồi cậu nói cái gì.” Dừng một cái, Lâm Phong mới nói tiếp, “Liên quan đến lựa chọn cuộc đời à?”
Kỉ Minh Việt thấp giọng ừ một tiếng.
“Cuộc đời vốn không phải bài tập, làm sao tính chuyện đúng sai được?” Lâm Phong nhẹ nhàng vỗ về lưng Kỉ Minh Việt, “Không có đúng sai gì, chỉ cần cố gắng hết sức là được. Cậu cũng đừng chỉ lo cứu giúp người khác, người ta sống không tốt là chuyện của họ, dù không cứu được cũng không phải lỗi của cậu.”
“Nếu, mình nói là nếu thôi.” Giọng Kỉ Minh Việt khàn đi, “Nếu người đó là cậu thì sao?”
“Mình không cần cậu cứu.” Có lẽ sợ câu này quá thẳng thắn và cứng nhắc, Lâm Phong lại bổ sung thêm một câu, “Dù không cứu được mình cũng sẽ không trách cậu. Cậu đừng khóc là được.”
“...Mình thật sự không có khóc, cậu đừng có vu khống mình.” Kỉ Minh Việt gác cằm lên vai Lâm Phong, bả vai của thiếu niên vừa vững vàng lại ấm áp, nhiệt độ thân thể truyền qua lớp vải mỏng, cậu có thể cảm giác được sức sống đặc biệt của riêng Lâm Phong truyền qua.
Cậu im lặng lắng nghe một lát mới nói: “9 giờ tối nay mình bay, Lâm Phong, cậu có thể đi với mình không?”
*
Vé máy bay của Kỉ Minh Việt là do thư ký Trương của Kỉ Hoành đặt giúp, đợi đến khi ra khỏi hội trường, Kỉ Minh Việt lại gọi điện cho thư ký Trương nhờ đặt thêm vé cho Lâm Phong.
Kỉ Hoành đến thành phố A công tác, tài xế Trần thì ở lại tiện đưa đón Kỉ Minh Việt đi học, bản thân ông thì để thư ký Trương tạm thời kiêm chức tài xế. Tài xế Trần đưa Lâm Phong về dưới chung cư của hắn, sau đó chờ hắn lên lầu lấy thẻ căn cước.
Lâm Phong vừa bước vào, Giang Mạn Vân còn vui vẻ hỏi hắn sao hôm nay lại về sớm như thế, chờ nghe Lâm Phong nói xong, bà cũng lo lắng theo: “Ba của Kỉ Minh Việt ngã cầu thang?! Có nghiêm trọng lắm không, có nguy hiểm không?”
“Vẫn chưa biết ạ.” Lâm Phong nói, “Bây giờ Kỉ Minh Việt rất hoảng, con muốn đi cùng cậu ấy.”
“Cũng đúng, hai đứa là bạn thân, những lúc thế này cũng nên ở bên cạnh giúp đỡ mới phải.” Giang Mạn Vân nghĩ đến bản thân, không khỏi thở dài, “Đừng có như nhà cậu con, lúc mẹ nằm viện xuất viện có khả năng cần tiền thì không thấy ai hết, đợi xong chuyện mới tặng vài quả trứng cho có, còn nghe ngóng chuyện nhà cửa nhà mình… Nếu không có con, lúc mẹ nằm viện có khi không qua khỏi rồi…”
Lâm Phong cầm thẻ căn cước, đi tới ôm lấy bà một cái, nói: “Chuyện đã qua rồi, sau này chúng ta tránh xa nhà bọn họ một chút đi.”
Giang Mạn Vân vốn còn đang buồn bã cảm khái, nghe xong cũng bật cười: “Ái chà, sao con trai của mẹ tự nhiên biết an ủi người khác vậy? Còn biết an ủi mẹ nữa?”
“...Khụ.” Lâm Phong xấu hổ nghiêng đầu hắng giọng một tiếng, nói, “Kỉ Minh Việt còn đang ở dưới lầu chờ con, con đi trước.”
“Lúc nào về, có cần mẹ xin nghỉ giúp con không?”
“Vẫn chưa biết ạ.” Lâm Phong đi tới trước cửa mang giày vào, “Để con xem tình huống đã, thầy Dương cũng rất tin tưởng con, nếu cần nghỉ thì con tự gọi cũng được.”
“Đuọc rồi.” Giang Mạn Vân đưa hắn tới cửa, dịu dàng nói, “”Lâm Phong… Mẹ biết tính con thường làm nhiều ít nói, thậm chí có khi còn không thèm nói. Nhưng đôi lúc cần thiết thì cứ nói thẳng ra, như vậy con cũng sẽ dễ chịu hơn.”
“...Dạ.” bàn tay của Lâm Phong khựng lại, “Con biết rồi, con đi đây ạ.”
“Ừ, đi đường cẩn thận.”