Chương 34 - Cậu đoán thử xem mình xem cậu là gì? - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường
“Rút bài đi rút bài đi.” có người gõ lên bàn nói, “Hai người nói nhỏ cái gì đấy?”
Dường như Kỉ Minh Việt cũng ý thức được mình kề hơi sát Lâm Phong, thế này thì lại thân mật quá, vội vàng lùi lại, cười nói: “Đang nói tụi bây quá đáng quá, lần sau lọt vào tay tao thì cho tụi bây biết mùi.”
Lâm Phong cũng không biết mình bị gì, một cậu bạn cùng tuổi tới gần xong lại nhích ra, thế mà lại khiến hắn có cảm giác mất mác và buồn bã.
Kết quả vòng tiếp theo, không đến lượt Kỉ Minh Việt “ủ mưu trả thù” mà lại rơi vào người ngồi đối diện Lâm Phong.
“Thật hay thách?” Cả đám người nhìn vào Lâm Phong, hai mắt sáng rực.
“...” Lâm Phong sợ chọn thách lại ra trò gì như bế công chúa, bèn đáp, “Thật đi.”
“Cậu thích ai nhất trong số các bạn nữ có mặt ở đây?” Câu hỏi không sắc bén gì nhiều, cũng không liên quan tới bí mật cá nhân nào.
Ở đây có tổng cộng năm cô gái, vấn đề này vừa được đưa ra, gần như cả năm đều đỏ mặt, người thì xấu hổ cúi đầu không nói gì, người thì nhìn Lâm Phong với vẻ mong chờ.
“...Phải là con gái à?” Lâm Phong mỉm cười. Thật ra dù hắn nhớ hết tên của mấy cô bạn này, nhưng lại không hề có bất kỳ ấn tượng nào khác, muốn tìm ra mình thích ai nhất trong số những người “không hề có ấn tượng” nào như thế, đúng là hơi khó.
Người đưa ra câu hỏi nghe Lâm Phong hỏi ngược lại như thế thì ngu người, theo bản năng gật đầu: “Đúng, phải là con gái!”
“Thế mình phạt rượu vậy.” Lâm Phong nói.
Hai mắt của người ra đề lập tức sáng rỡ lên.
"Uống một ly không được!" cậu ta vội vàng nói, "Lâm Phong, cậu nhìn cậu đi, để năm bạn nữ thất vọng như thế, phải phạt năm ly mới được!”
…Hoá ra là bẫy nhau ở chỗ này.
Đám con trai hả hê cười - Lâm Phong được con gái yêu thích khiến cả đám vừa hâm mộ lại ghen tị, có điều cũng không chơi đâm sau lưng gì, cách thể hiện sự hâm mộ và ghen tị của bọn họ đều cực kỳ thẳng thắn, chính là kiếm cớ chuốc rượu Lâm Phong - nếu Lâm Phong nói tên cô gái nào đó, thì sẽ là “Để bốn bạn nữ còn lại thất vọng, phải phạt bốn ly”, nói chung kiểu gì cũng sẽ có lý do bẫy Lâm Phong cả!
Vốn dĩ năm bạn nữ còn định khuyên nhủ, nhưng nghe xong lý do phạt rượu này, năm cô cũng không khỏi xấu hổ cười trừ, trừng mắt nhìn đám con trai một cái, sau đó im lặng không nói gì nữa.
“Đờ mờ, bọn mày điên à?” Kỉ Minh Việt nói, “Uống nhiều như thế thì chơi tiếp thế nào được nữa? Hơn nữa Lâm Phong cũng không biết uống…”
“Đùa nhau à, có thằng con trai nào mà không biết uống rượu chứ!” có một cậu chàng vung tay lên, “Nào, các bạn rót rượu cho Lâm Phong nào…” cậu ta chỉ huy các bạn nữ còn lại.
Mấy cô bạn vẫn mềm lòng, cũng không rót quá nhiều, mỗi người chỉ non nửa ly mà thôi, nhưng cộng lại cũng không ít chút nào.
Từ lúc quyết định tới đây, Lâm Phong đã có chuẩn bị tâm lý, thấy thế cũng không do dự gì nhiều.
Có điều ngay khi hắn cầm một ly lên thì lại có một bàn tay vươn ra từ bên cạnh, cầm một ly khác lên.
Là Kỉ Minh Việt.
Cậu uống một hơi cạn sạch ly, đặt ly xuống lầm bầm: “Đám bọn mày chỉ biết nhìn gái thôi, ngay cả người tao mời tới cũng không biết nể mặt…”
Hình như cậu đã hơi say, cũng quên mất Lâm Phong không phải do cậu kéo tới.
Lúc cậu định cầm ly tiếp theo thì bị Lâm Phong đè tay lại.
Lâm Phong cũng đã uống hết một ly, ánh mắt sáng hơn hẳn bình thường, nhìn cậu hỏi: “Cậu cũng xem mình như mẹ cậu à?”
Cái tên này, có phải tốt bụng tới mức ngốc nghếch rồi không?
Kỉ Minh Việt nhếch môi, nhanh tay đảo một cái, dứt khoát giành lấy ly rượu trong tay Lâm Phong uống cạn ly thứ hai.
Tầm mắt của Lâm Phong giống như không cách nào rời khỏi Kỉ Minh Việt được.
Môi Kỉ Minh Việt dính rượu, chắc là đã say thật rồi, vốn định quay qua nói chuyện với Lâm Phong, nào ngờ lại mất đà chúi người vào ngực Lâm Phong.
Lâm Phong đỡ tay của cậu một cái, bàn tay còn lại của cậu thì chống trên đùi Lâm Phong.
Kỉ Minh Việt giữ nguyên tư thế này, ngửa mặt lên, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “…Cậu đoán thử xem mình xem cậu là gì?”
Trong nháy mắt, những tiếng ồn ào huyên náo xung quanh giống như đã cách rất xa, cả thế giới chỉ còn lại giọng nói của Kỉ Minh Việt cùng với nhiệt độ trên người cậu ấy.
Dường như Kỉ Minh Việt có nói thêm câu gì đó, nhưng Lâm Phong không còn nghe rõ được nữa, chỉ có thể nhìn cánh môi hồng tươi ướt át của cậu ấy đóng đóng mở mở, như trúng tiếng hát mê hoặc của người cá trong truyền thuyết.
Lòng bàn tay của cậu ấy như có một ngọn lửa âm ỉ bùng lên, một đường lan rộng ra, khiến trái tim của Lâm Phong rung động.
Không biết đã qua vài giây hay vài năm, Kỉ Minh Việt xoa xoa thái dương, chống người cách xa Lâm Phong.
Lâm Phong cầm ly rượu còn lại trên bàn, nốc cạn một hơi.
Mọi người hưng phấn ồ lên vỗ tay huýt sáo, hắn giống như không hề nghe thấy, mãi đến khi uống hết năm ly rượu, hắn đứt phắt dậy nói: “Mình vào toilet một tí.”
“Ừ, đi nhanh về nhanh nhé.”
“Tại mấy người hết đó, năm ly nhiều quá…”
“Chẳng phải đại tiểu thư cũng uống giúp cậu ấy à…”
Kỉ Minh Việt miễn cưỡng tựa ở trên ghế, mắt nhắm hờ, nhếch môi cười với Lâm Phong.
Không ai nhận ra có điều gì khác thường cả. Không ai cảm thấy giữa bọn họ có gì, bao gồm cả bản thân Kỉ Minh Việt. Do Kỉ Minh Việt căn bản không làm chuyện kinh tâm động phách gì, cùng lắm chỉ là kề hơi gần với nói vài câu mà thôi.
Nhưng lại khiến cõi lòng ai đó nổi lên từng cơn sóng to gió lớn.
*****
Ngoài hành lang của KTV vẫn khá sáng sủa, lúc này tuy cách một khoảng, Kỉ Minh Việt vẫn có thể thấy rõ mặt của La Vi đã đỏ bừng.
Cậu thở dài, nói: “Xin lỗi, lúc trước mình ngốc quá, mãi vẫn không nhận ra.”
Với độ nhạy bén của La Vi, cô gần như lập tức nhận ra ngụ ý của Kỉ Minh Việt, cô há miệng, cảm giác hốc mắt của mình dần nóng lên: “Bây giờ nhận ra cũng không muộn mà, cậu…”
Lúc này Kỉ Minh Việt cũng nói thẳng: “Xin lỗi cậu.”
Ngẫm nghĩ một lúc, cậu lại bổ sung: “Mình đã thích người khác rồi.”
“...Mình có thể xem đây là đang an ủi mình không?” nước mắt La Vi lập tức tràn mi, “Không phải vì mình không đủ tốt, mà là cậu đã thích người khác…”
Kỉ Minh Việt lấy chiếc khăn tay trong túi áo ra đưa qua cho La Vi: “…Mình xin lỗi.”
“Đừng nói xin lỗi nữa.” La Vi nhận lấy khăn tay, cố gắng kìm tiếng thút thít lại, “Mình biết cậu rất tốt… Cậu không từ chối mình lúc ở trong đó là sợ mình mất mặt khó xử đúng không? Mình không sao đâu, học kỳ sau mình sẽ đi học văn…”
“Vậy thì cũng còn hơn nửa học kỳ mà.” Kỉ Minh Việt dựa vào tường, dịu dàng an ủi cô: “Đừng khóc…”
La Vi cũng dứt khoát xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cậu, nghẹn ngào hỏi: “Người cậu thích là ai thế?”
“...”
Cảm nhận được sự do dự của Kỉ Minh Việt, La Vi thấp giọng nói: “Mình có suy đoán thế này, cậu đừng giận nhé… là Lâm Phong à?”
“...”
“Là cậu ấy sao?”
Cô biết mình hỏi tới cùng như thế rất quá đáng, cũng hơi vô lý, cô hỏi chuyện “đồng tính luyến ái” khiến người khác giật mình như thế, Kỉ Minh Việt không muốn đáp cũng là chuyện bình thường. Nhưng ai bảo cô vừa thất tình cơ chứ, cô muốn tuỳ hứng một lần… cô thật sự không cam lòng.
“Là cậu ấy đúng không?” cô hỏi lại lần nữa.
“...Ừ.” Kỉ Minh Việt nhẹ giọng đáp.
“...Cậu ấy cũng thích cậu chứ?”
"Không thích."
“Cậu ấy cũng không cần phải thích lại mình, mình…” giọng nói của Kỉ Minh Việt ngưng bặt, không nói tiếp nữa.
La Vi cũng gần như nghe thấy tiếng cửa phòng KTV mở ra, cũng may hai người bọn họ ra ngoài xong lại nhích lên một đoạn, đứng ngay ngã rẽ của hành lang nên không bị nghe thấy.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy người đi tới là Lâm Phong thì im lặng cúi đầu dựa lên tường, không nói thêm gì nữa.
“La Vi.” Kỉ Minh Việt gọi tên cô, “Bọn mình đi trước nhé?”
Lâm Phong thấy La Vi khóc hai mắt đỏ hoe, lại nhìn phản ứng của Kỉ Minh Việt, cũng đoán ra là Kỉ Minh Việt đã từ chối người ta thẳng thừng rồi.
La Vi ừ một tiếng, Lâm Phong cũng đưa một chiếc khăn cho cô: “Cậu qua bên kia hóng gió một lúc rồi hãy vào tiếp, mắt đỏ rồi kìa.”
La Vi nắm chặt chiếc khăn, khẽ khàng gật đầu.
Lúc Kỉ Minh Việt nói sẽ rời đi cũng rất dứt khoát, cậu đút tay vào túi áo khoác, quay đầu lại nói với Lâm Phong: “Đi thôi.”
Lúc đi ra khỏi KTV, trời vẫn chưa tối hẳn, mây tía bây đầy trời, ánh hoàng hôn rực đỏ. Hai người đều nheo mắt lại vì ánh nắng bên ngoài.
Lúc đứng bên đường chờ xe, Lâm Phong đột nhiên nói: “Mấy người kia đều cho rằng lần này hai cậu chắc chắn sẽ thành cặp đó.”
“Bọn họ nghĩ sao cũng được, đồn đãi vài ba ngày là thôi ấy mà.” Kỉ Minh Việt cười đáp, “Tình yêu gà bông ẩm ương sớm nắng chiều mưa, không ai quan tâm lâu đâu.”
“Ể, xe tới rồi!” cậu muốn vỗ eo Lâm Phong một cái, Lâm Phong nghiêng đầu nhìn cậu, cậu lập tức cười trừ thu tay về.
Bọn họ đứng dưới ánh chiều tà xán lạn chờ tài xế lái xe qua.
Lâm Phong lại quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt của Kỉ Minh Việt.
Hắn từng cho rằng chỉ cần đứng dưới ánh mặt trời, tất cả những cảm xúc ý loạn tình mê trong bóng tối kia sẽ tan biến.
Kết quả không phải.
Đốm lửa kia vẫn âm ỉ cháy đến giờ, không ngừng lan rộng ra.
Giống như lửa lòng bùng cháy thiêu rụi mọi thứ.