Chương 33 - Cậu thích bạn ấy à? - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường
Lâm Phong ngồi sát bên cạnh Kỉ Minh Việt, cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy đôi môi hồng nhuận của cậu cùng với những sợi lông măng mỏng manh trên đó.
Muốn chạm vào quá.
Lâm Phong bị chính suy nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu mình làm cho hoảng sợ, hắn dừng lại một lúc, tìm đại một cái cớ để từ chối: “Mình không biết uống bia rượu.”
Rượu thì quá cay, uống bia thì mùi xộc lên từ cổ họng cũng rất hôi, nên bình thường hắn rất ít khi uống, thế này chắc cũng không thể tính là đang lừa Kỉ Minh Việt đâu nhỉ?
“Ồ…” Kỉ Minh Việt có phần thất vọng, nhưng cũng không ép hắn, “Vậy thì thôi, mình qua chơi tiếp đây… cậu có muốn hát không? Để mình chọn bài cho cậu luôn.”
Lâm Phong: "Không cần."
Kỉ Minh Việt: “Cậu có muốn ăn gì không? Trong đĩa trái cây bên kia có…”
Lâm Phong: “…Không cần đâu, cảm ơn.”
“...” Liên tục bị từ chối, Kỉ Minh Việt giống như rất tủi thân, Lâm Phong đoán trước kia chắc hẳn cậu ấy chưa từng bị ai đó từ chối như thế. Kết quả Kỉ Minh Việt chẹp miệng một cái, nhưng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “Ừ, thế mình đi đây.”
Trong nháy mắt đó, Lâm Phong bỗng thấy hối hận.
Nhưng Kỉ Minh Việt nói đi là đi, rất thẳng thừng, cậu ấy quay về bên kia, tiếp tục chơi với bạn bè.
Ánh đèn trong phòng quá tối, Lâm Phong không thấy rõ bọn họ đang làm gì, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng cười lớn cùng với những tiếng la hét ồn ào “Phạt rượu!” “Phạt rượu!”, thấy bọn họ ồn ào cười ngả cười nghiêng, chiếc áo khoác đỏ của Kỉ Minh Việt trong số đó lại vô cùng bắt mắt.
... Lâm Phong đã bắt đầu tự hỏi, phải tìm lý do gì để qua đó chơi cùng.
Lần đó cũng là sinh nhật của một người trong lớp, có điều cậu ta muốn mời cô gái mình thích tham gia, chẳng qua người ta lại không chịu. Cậu ta phải bày đủ trò, thậm chí bảo đảm mình có thể rủ được cả Lâm Phong, mới miễn cưỡng thuyết phục được cô bạn kia.
Cô bạn kia vừa tới đã chủ động nói chuyện với Lâm Phong, thấy Lâm Phong cứ thờ ơ, bản thân cũng cảm thấy mất mặt, nên ngồi được một lúc đã đòi về.
Cậu bạn có sinh nhật còn tiễn cô ấy lên xe taxi, thấy cô bạn kia đi thẳng một nước không buồn quay đầu lại, cậu thất vọng muốn chết, cũng hiểu rõ bản thân mình cố gắng nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Cậu ta than thở quay về, thấy Lâm Phong ngồi một mình, trong lòng lại càng đau hơn - là do cậu ta nhất quyết năn nỉ kéo người ta tới đây, lúc nãy còn sợ bạn gái kia tiếp xúc với Lâm Phong nhiều quá nên không dám rủ hắn chơi cùng, lừa người ta như thế quả là hẹp hòi quá thể.
“Lâm Phong, cậu không qua chơi à? Một mình ngồi ở đây thì buồn lắm.” Cậu ta vì bù đắp sự hổ thẹn trong lòng, vội vàng đi tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Phong, “Mọi người đang chơi vui lắm kìa…”
Đã có kinh nghiệm chèo kéo Lâm Phong, cậu ta biết rõ Lâm Phong thoạt nhìn có vẻ khó thuyết phục, nhưng lại là kiểu ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần phát huy khả năng dẻo mồm dẻo miệng của mình, cứ năn nỉ một lúc, thể nào hắn cũng sẽ nghe theo thôi…
Trong đầu cậu ta đang nghĩ ra đủ mọi lý do để rủ rê, bỗng nghe Lâm Phong nói: “Cũng có lý, qua chơi thôi.”
Chủ tiệc: …?
Lâm Phong đứng dậy, kéo ống tay áo rồi giục cậu ta: “Đi thôi.”
Chủ tiệc: …?
Lâm Phong bị chủ bữa tiệc kéo vào đám người ngồi xuống, liếc mắt nhìn Kỉ Minh Việt.
Lúc đi tới, hắn cố ý đi về phía Kỉ Minh Việt, khi ngồi xuống đúng lúc có thể ngồi bên cạnh cậu.
Hình như Kỉ Minh Việt không hề để ý chuyện Lâm Phong từ chối mình nhưng lại bị người khác kéo tới, cảm giác được Lâm Phong đang nhìn mình, cậu còn quay đầu lại mỉm cười với cậu: “Cậu cẩn thận một chút, bọn nó chuốc rượu ghê lắm.”
Rõ ràng, Kỉ Minh Việt cũng hiểu vừa rồi Lâm Phong chỉ bịa đại cái cớ để từ chối mình mà thôi: con trai ở độ tuổi này, trừ khi là dị ứng với cồn, bằng không dù tửu lượng kém cách mấy cũng có thể uống một chút. Có điều khi nãy Kỉ Minh Việt cũng không vạch trần, lúc này còn tốt bụng nhắc nhở hắn, làm Lâm Phong cảm giác lựa chọn tới đây của mình là đúng rồi.
Mắt Kỉ Minh Việt vốn đã to, lúc cười thì vành mắt sẽ cong cong, Lâm Phong phát hiện lúc cậu rũ mắt nhìn xuống trông hệt như chú cún con đáng yêu.
Lâm Phong nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
Lâm Phong ngồi xuống xong, mấy cô nàng vốn đang hát hò cũng không hát nữa mà quay sang chơi với bọn họ. Lúc đầu chỉ có đáng con trai, nên chơi hơi bạo, uống rượu tù tì phạt nhau chống đẩy đủ kiểu, chờ có thêm con gái tham gia thì có người chủ động đề nghị nên chơi “nhẹ nhàng” hơn.
Vậy nên mười mấy thiếu nam thiếu nữ ngồi xúm lại chung một chỗ, chơi trò kinh điển nhất khi vào KTV: Thật hay thách.
Thật hay thách quả là trò “nhẹ nhàng” hơn hẳn, lại mập mờ nhiều hơn. Mấy câu hỏi đa phần đều là có thích ai hay không, nụ hôn đầu tiên là lúc nào, còn thách thì thường xuyên là qua hà hơi bên tai của xx, chọn một người để bế công chúa đi ba vòng… cả đám người đỏ mặt tiếp tục chơi, ai cũng có tâm tư khác nhau.
Người rút trúng bài của vòng này là một cô gái, cô chọn thách đố, kết quả bị yêu cầu “Chọn chàng trai mà bạn cho là đẹp trai nhất ở đây, hôn lên má cậu ta một cái”, cô nàng đỏ mặt nhìn thoáng qua Lâm Phong, lập tức bị mọi người nhốn nháo cười ồ lên, lập tức xấu hổ nói: “Mình, mình tự phạt rượu.”
Lúc cô rót rượu ra vì không nhìn rõ, tay còn run nên không ngờ rót hơn nửa ly, gian nan uống non nửa ly là không uống nổi nữa.
Kỉ Minh Việt nói: “Mình uống giúp cậu.”
Cậu không cầm ly của cô bạn kia, mà cầm chai rót một lượng tương đương vào ly của mình, sau đó ngửa đầu uống cạn, uống xong còn dốc ngược ly lên cho mọi người nhìn: “Tiếp nào!”
Lâm Phong nghe cô bạn kia cảm kích nói tiếng “Cảm ơn” với Kỉ Minh Việt, trong lòng bỗng có cảm giác rất vi diệu, bèn hạ giọng xuống, hỏi như trêu chọc: “Cậu thích bạn ấy à?”
“Bạn ấy?” Kỉ Minh Việt ngơ ngác một lúc mới chợt nhận ra người Lâm Phong đang nói là ai, lập tức mỉm cười nói, “Làm gì có.”
Lúc nãy Kỉ Minh Việt đã bị phạt uống mấy ly rồi, trước mắt không biết có phải vì tác dụng của cồn hay không mà mặt đã đỏ lên. Cậu ấy dí sát vào Lâm Phong, nhỏ giọng nói: “Ba mình dạy là phải ga lăng với con gái.”
“Ba bảo mình lúc thấy con gái bị bắt nạt thì thử nghĩ xem, nếu đó là mẹ mình thì mình sẽ làm sao.” Kỉ Minh Việt cười nói, “Ba bảo mình phải xem tất cả các bạn nữ như mẹ mình, cậu nói xem ba mình có phải lưu manh lắm không.”
Hơi thở nóng ấm phả ra lúc Kỉ Minh Việt nói chuyện nhẹ nhàng phun lên tai Lâm Phong, Lâm Phong gần như không thể nghe rõ đoạn sau cậu nói là gì nữa, một lúc sau mới nói: “…Chú ví von không đúng lắm, nhưng lại có ý tốt.”
“Nên mình mới nghe lời ba mình.” Kỉ Minh Việt cười nói, “Hơn nữa kiểu ví von của ba mình tẩy não ghê quá, mình thấy con gái là tự động liên tưởng tới đó, quả thật không thể nào làm bạn bình thường được…”