Chương 32 - Ý loạn tình mê - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường

Lúc trước Kỉ Minh Việt rất thích đến KTV, có điều cậu hát hò không ổn lắm, lần nào mọi người kéo cậu lên hát, cậu đều chọn mấy bài nhạc thiếu nhi dí dỏm.
Thay vì hát hò, thật ra cậu thích chơi trò chơi hơn. Trong phòng KTV mờ tối, mọi người xúm lại ngồi với nhau, kể chuyện ma hay phạt rượu gì đó, trò nào cũng có không khí cả.
Vào phòng, vài thanh niên ca lẻ chuyên nghiệp lập tức chạy lên chọn bài, Kỉ Minh Việt thì ngồi xuống ghế, tháo màng bọc thực phẩm của đĩa trái cây trên bàn ra.
“Cảm giác không ngon lắm.” Xé ra xong, thấy bên trong chỉ có mấy viên kẹo trái cây, toàn hạt như đậu phộng, hạt điều, nhìn màu giống như đã để mấy ngày rồi, Kỉ Minh Việt lập tức thất vọng.
“Để anh lên!” Phùng Duệ đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu, móc ra một nắm hạt dưa, kẹo sữa ném vào, “Đồ ở đây bày cho có thế thôi, ăn ngon lành gì đâu, may mà tao mua sẵn lúc ở dưới lầu rồi!”
KTV bình thường đều cấm mang đồ ăn ngoài vào, nên Phùng Duệ đã xé túi đựng, nhét hết vào túi quần nên mới mang vào được, cậu ta còn tiếc nuối: “Tiếc là chỉ có thể cầm mấy thứ linh tinh như này vào thôi, ở tiệm lẩu còn dư nửa thùng bia chưa uống hết!”
Lần này có không ít bạn nam tới tham gia, hoặc là vua tiệc tùng không bỏ lỡ kèo ăn chơi nào, hoặc là có ý với La Vi, mấy cô gái xinh xắn học hành giỏi giang luôn có sức hút trong mắt các chàng trai mà. Những người về trước sau kèo ăn uống khi nãy gần như đều là con gái, nên lúc này tỉ lệ con trai lại càng lớn hơn.
Một đám con trai tụ tập với nhau, không uống chút bia là lại thấy thiếu thiếu cái gì đó, nhưng KTV không cho đem đồ bên ngoài vào, bia bọt trong này cũng đắt muốn chết, La Vi do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Mình gọi một thùng bia cho mọi người nhé?”
Vốn dĩ lần này cô đã nói là mình mời, mấy cậu chàng thương thầm La Vi vội vàng “hào phóng biết điều” đứng phắt dậy: “Không cần không cần, không uống cũng chẳng ảnh hưởng gì, cắn hạt dưa cũng được rồi!”
Cũng có người mỉm cười nói: “Một thùng bia thôi mà? Mình thay La Vi mời mọi người, mình trả cho! Lát nữa mình trả!”
Kiểu này bị đám con trai vừa khinh bỉ lại hâm mộ: “Đậu xanh, mày nhân cơ hội lấy lòng nhé!”, “Mày thì ghê rồi!”
La Vi lại lắc đầu, nói: “Không cần cậu tốn kém đâu, mình trả là được…”
Người kia lại bị đám con trai cười nhạo: “Thấy chưa, người ta không cần mày mời…”, “Bể kèo rồi nha ha ha ha!”
“Không cần đâu.” Kỉ Minh Việt mở cửa bước vào, huýt sáo một tiếng, “Nhân viên sắp đem lên rồi.”
Mọi người sững sờ, sau đó lập tức hiểu ra, trong lúc cả bọn đang bàn tán thì người ta đã đi gọi xong xuôi, thậm chí thanh toán tiền luôn rồi.
“Mình…” La Vi đứng lên, “Để mình trả tiền lại cho cậu…”
"Không cần." Kỉ Minh Việt cười nói, “Không phải mình mời thay cậu, mình muốn uống nên mới mua thôi.”
Lúc này La Vi không từ chối nữa, cô níu váy, đỏ mặt nói: “…Cảm ơn.”
“Á đù, ông cũng cao tay đấy!” người lúc nãy muốn mời bia thay La Vi kịp phản ứng lại, Kỉ Minh Việt làm như vậy vừa khiến La Vi nhận tấm lòng, cũng không khiến La Vi thấy ngại, thế là cay cú tới vỗ vai Kỉ Minh Việt một cái.
“Cao tay con khỉ.” Kỉ Minh Việt ngồi xuống trong góc, ung dung bóc một viên kẹo sữa nhét vào miệng, “Sắp tới bài của mày rồi kìa, mau lên hát đi.”
Cậu chàng kia hậm hức rời đi, Kỉ Minh Việt lại bới tìm mấy hạt điều có vẻ mới để ăn.
Cậu không có hứng xun xoe, nhưng con trai mười mấy tuổi đầu theo đuổi con gái phần lớn đều có vẻ trẻ con và lỗ mãng, cậu không muốn La Vi khó xử, bản thân lại có đủ khả năng, đương nhiên phải ra tay giúp đỡ rồi.
Lâm Phong ngồi trên tay ghế bên cạnh Kỉ Minh Việt, hiển nhiên không thể hiểu loại tâm tính đã sống đến hai kiếp này của cậu, cậu tò mò hỏi: “Cậu muốn uống bia à?”
“Khôg có.” Kỉ Minh Việt nghĩ ngợi một lúc, “Mình không thích uống bia rượu lắm.”
Cậu chớp mắt một cái, hạ giọng xuống, ra vẻ thần bí nói với Lâm Phong: “Mình nói cho cậu biết một bí mật, sau khi mình uống rượu thì không nhớ gì hết.”
Trong căn phòng tối om, không thấy rõ vẻ mặt của Lâm Phong, chỉ biết cậu dừng lại một lúc mới nói: “…Vậy à?”
“Ừ, thật ra hơi bị nghiêm trọng luôn.” Kỉ Minh Việt cười nói, “Mình không thể nhớ rõ mọi chuyện sau khi uống rượu, có lần Phùng Duệ lừa mình, nói mình uống say xong ôm người ta múa may quay cuồng, đến bây giờ cũng không biết có phải cậu ta bịa hay không! Nên bây giờ mình rất ít khi uống, không để bản thân uống say.”
Lâm Phong còn chưa kịp nói gì thêm, một chiếc microphone đột nhiên đưa tới trước mặt Kỉ Minh Việt, là La Vi, cô cười nói: “Bạn thân mến, hai đứa mình hát một bài nhé?”
Kỉ Minh Việt ngẩng đầu lên nhìn cô.
Kiếp trước cô không hề đưa mic cho Kỉ Minh Việt thế này, mà chỉ đứng trước màn hình hát trọn một bài “Chúc phúc”.
Kiếp này, Kỉ Minh Việt lại thấy tên bài hát trên màn hình: “Hồng đậu”.
Tiếng ca sĩ gốc vẫn chưa tắt, dịu dàng lưu luyến xen lẫn chờ mong vang lên - “Vẫn chưa kịp cảm nhận những ngày tuyết rơi, chúng ta cùng nhau run rẩy, mới hiểu thế nào là dịu dàng…”
Có người reo lên: “La Vi còn chưa hát, tạm dừng tạm dừng!”
Tiếng nhạc lập tức dừng lại.
Kỉ Minh Việt do dự nhìn chiếc mic, lại nhìn thoáng qua Lâm Phong, cuối cùng lắc đầu với cô: “Mình hát dở lắm, cậu rủ người khác hát đi.”
La Vi im lặng nhìn cậu một lúc, cuối cùng xoay người lại tự mình hát hết bài.
Làn hơi lẫn kỹ thuật của cô học trò cấp ba đều không tốt lắm, nhưng ăn điểm ở chỗ giọng hát ngọt ngào, hát xong, không ít cậu chàng giơ tay lên, huýt sáo vỗ tay cho cô.
Cô đứng giữa phòng, tay cầm mic, tay còn lại thì níu mép váy, đột nhiên nhìn về phía Kỉ Minh Việt: “Kỉ Minh Việt.”
Ánh mắt của tất cả mọi người cũng lập tức dồn về phía Kỉ Minh Việt.
Kỉ Minh Việt nhìn cô.
“Học kỳ sau mình muốn đi học văn.” Kỉ Minh Việt nhìn thẳng vào cậu, giống như chực khóc, “Cậu, cậu tính học cái gì?”
Cô không nói thẳng ra, nhưng hỏi chuyện trong tình cảnh và bầu không khí thế này, cũng chỉ có thể là ý kia mà thôi.
Mọi người sững sờ chừng hai giây, sau đó từ từ ồn ào lên, có người huýt sáo, có người hét lớn “Kỉ Minh Việt mày ghê đấy!” “Vi Vi tỉnh lại đi, đại tiểu thư không thể cho cậu hạnh phúc đâu!”…
Kỉ Minh Việt thở dài, đứng lên đi qua chỗ cô: “Bọn mình ra ngoài nói đi.”
Mọi người cho rằng cậu ngại nên lại càng hét to hơn, lúc hai người kéo cửa đi ra ngoài, suýt chút nữa cánh cửa phòng cũng không che được âm lượng ở phía sau.
“La Vi nghĩ gì thế nhỉ, nếu cậu ấy thích Lâm Phong mình còn hiểu được.” Lâm Phong nghe có người nói như thế, “Sao cậu ấy lại thích Kỉ Minh Việt chứ?”
“Người ta từng ngồi chung bàn, lâu ngày sinh tình chứ còn gì nữa. Hơn nữa Kỉ Minh Việt cũng đẹp trai mà, tại sao lại không thể thích Kỉ Minh Việt chứ?”
“Kỉ Minh Việt như con gái ấy, bây giờ con gái thích kiểu thế này à?”
“Nói chứ, khi nãy lúc Kỉ Minh Việt đứng dậy, ánh đèn loá qua mặt cậu ấy, đờ mờ mình cũng thấy tim rung rinh…”
“Kỉ Minh Việt mà là con gái, thể nào mình cũng cưa cậu ta cho bằng được…”
“Moé, đám biến thái này, tao phải cách xa bọn mày mới được…”
“Ha ha ha ha, do cảnh tranh tối tranh sáng ở đây dễ khiến người ta ý loạn tình mê thôi, đợi lát nữa ra ngoài là hết chứ gì ha ha ha…”
Ý loạn tình mê.
Lâm Phong nghĩ, đúng là rất dễ.
Xung quanh vẫn còn bàn tán xôn xao, nhưng hắn đã bắt đầu chìm vào hồi ức.
Trước khi hắn đều cho rằng tham gia mấy buổi tiệc thế này rất nhàm chán. Hắn không thích đi ca hát, cũng không thích chơi bời, gần như chỉ ngồi trên ghế chơi điện thoại đến hết buổi, nên chỉ đi hai lần là không thích đi nữa.
Lần gần đây nhất cũng cách đây rất lâu rồi, hắn bị năn nỉ chèo kéo nhiều quá, mới phải miễn cưỡng tham gia.
Lần đó cũng rất nhàm chán, tiếng hát ầm ĩ và gào thét chỉ khiến hắn cảm thấy đau đầu. Đúng lúc hắn muốn đi trước thì lại có người đi tới ngồi xuống bên cạnh.
Hắn quay đầu lại, phát hiện là cậu bạn tên “Kỉ Minh Việt” trong lớp.
Thành tích học hành của cậu ấy rất tệ, có điều hình như nhà giàu lắm, có người đặt biệt danh cho cậu ấy là “Minh Nguyệt đại tiểu thư”.
Nhìn bề ngoài, có vẻ như biệt danh kia rất chuẩn: quần áo sạch sẽ chỉn chu, góc điện thoại nhét trong túi là mẫu mới nhất, gương mặt cũng thanh tú, tương đối thuận mắt…
Đúng vậy, ngay từ ngày đầu khai giảng, Lâm Phong đã thấy người này trông rất thuận mắt, từng ánh mắt nụ cười đều đặc biệt sinh động, khiến hắn kìm lòng không đặng mà dõi theo.
“Lâm Phong, cậu có biết không…” Kỉ Minh Việt ngồi xuống bên cạnh hắn, còn chủ động bắt chuyện với hắn.
Vì người này, hắn quyết định ngồi thêm một lúc nữa.
Kỉ Minh Việt hỏi cậu vài câu, có câu nghe thôi đã biết là hỏi bừa cho có đề tài nói chuyện, nhưng Lâm Phong cũng không quan tâm, luôn nghiêm túc trả lời cậu.
“Cậu có muốn qua chơi trò chơi với bọn mình không?” Kỉ Minh Việt nhìn hắn với vẻ chờ mong, “Bọn nó đàng hoàng lắm, sẽ không chơi quá lố đâu, nếu có hình phạt nào cậu không muốn làm thì cứ uống tí bia là được.”
Lâm Phong ngồi sát bên cạnh Kỉ Minh Việt, cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy đôi môi hồng nhuận của cậu cùng với những sợi lông măng mỏng manh trên đó.