Chương 35 - Hình như trong lòng Kỉ Minh Việt đang cất giấu bí mật gì đó. - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường

Càng lúc càng gần tới ngày lễ kỷ niệm thành lập trường, công tác tập luyện của họ cũng ngày càng rốt ráo hơn.
Bạn ngồi bàn trước mặt Kỉ Minh Việt thấy Kỉ Minh Việt cứ ngáp dài ngáp ngắn, không khỏi hỏi: “Mọi người tập mệt tới vậy à, mỗi ngày tập tới mấy giờ thế?”
“Vẫn ổn.” Kỉ Minh Việt lấy mấy bài làm sai lần trước ra, lại ngáp thêm một cái, “Chủ yếu là gần đây mình ngủ không ngon ấy mà.”
“Sao lại ngủ không ngon thế?” cậu bạn kia thuận miệng hỏi.
Kỉ Minh Việt đáp: “Gặp ác mộng.”
Cậu vừa nói xong, đã cảm giác được Lâm Phong ngồi bên cạnh quay sang nhìn cậu một cái.
Cậu bạn kia lại hỏi tiếp: “Ác mộng kiểu gì thế?”
“Mơ thấy cậu tỏ tình với mình trong rừng, mình từ chối rồi, cậu cứ khóc lóc van xin, nói chỉ cần mình đồng ý thì bảo cậu làm gì cũng được…” Kỉ Minh Việt bắt đầu mở to mắt bốc phét.
“...Moá!” cậu bạn trai thẳng tưng kia cạn lời, mắng một tiếng xong thì tức giận quay đầu lên.
Kỉ Minh Việt hí hửng ngồi đó, Lâm Phong làm bài xong, vừa dọn sách vở vừa hỏi: “Không sao chứ?”
“À, không sao.” Kỉ Minh Việt lại ngáp một cái, lấy hai hộp sữa dưới ngăn bàn ra, một hộp tự cắm ống hút vào uống, hộp còn lại thì đẩy sang chỗ Lâm Phong, “Cậu muốn uống không?”
"Không cần, mình không đói bụng."
“Xem như ăn vặt đi, mình cũng mang tới rồi.” nói xong, Kỉ Minh Việt cắn ống hút, đưa thẳng hộp sữa qua chỗ Lâm Phong, “Uống đi mà.”
Lâm Phong đành phải nhận lấy, nhìn cậu một cái, nói thẳng: “Trước khi ngủ cậu nhớ nấu nước nóng để uống hay ngâm chân cũng được, sẽ ngủ ngon hơn đó.”
“Cậu biết mình lười mà.” Kỉ Minh Việt chớp mắt, cười nói, “Mình hiểu chứ, nhưng làm thì phiền lắm.”
Hơn nữa, cậu cảm giác những cơn ác mộng kia đại khái chính là di chứng sau khi sống lại, không phải chuyện uống nước ấm trước khi ngủ có thể giải quyết được…
Có lẽ gần đây quá an nhàn nên đã kích thích những lo lắng liên quan đến vấn đề sống lại trong tiềm thức của Kỉ Minh Việt ra, dù đa phần tiểu thuyết sống lại trên mạng đều là “Thay đổi quá khứ, đi lên đỉnh cuộc đời”, nhưng vẫn có một số bộ phim lẫn tiểu thuyết đều nhấn mạnh không thể xoay chuyển số mệnh, con người nhìn như đang liều mạng đấu tranh, thật ra vẫn chỉ vòng quanh một chỗ, cuối cùng nhất định sẽ đi đến điểm kết của cuộc đời bằng một cách tương tự.
Cậu là hoạ sĩ truyện tranh, những gì cậu có ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là mấy bộ hoạt hình nổi tiếng: Nhân vật chính có sở hữu nghịch chuyển thời không, liên tục quay lại quá khứ cứu vớt người thân và bạn bè của mình, nhưng bất kể lặp lại bao nhiêu lần, làm bao nhiêu việc đi nữa, kết quả đều là trơ mắt nhìn thân nhân bạn bè của mình chết thảm ngay trước mắt.
Đến cuối, hoặc là nhân vật được chỉ điểm, hoặc là thức tỉnh năng lực thật sự, mới có thể thoát khỏi vòng lặp tuyệt vọng vô tận đó.
Nhưng Kỉ Minh Việt lại không biết, nếu như cậu thất bại… liệu cậu có cơ hội làm lại lần nữa hay không.
Thứ Kỉ Minh Việt gánh vác không phải để bản thân đi đến đỉnh cao cuộc đời, ngạo thị quần hùng, vả mặt bất kỳ người nào từng có lỗi với cậu ở kiếp trước, mà là mạng sống của Lâm Phong.
Nếu cậu thành công, Lâm Phong sẽ tiếp tục sống, nếu cậu thất bại, căn bản không hề thoát ra khỏi “vòng thế giới” kia - Vậy Lâm Phong sẽ ra sao đây?
Nghi vấn không được giải đáp ở kiếp trước như một con dao nhọn treo trong tim cậu, khiến cậu không thể thở nổi. Kiếp này, bóng tối sợ hãi tất cả mọi chuyện ở kiếp trước sẽ tái diễn luôn bao trùm tâm trí cậu, khi cậu buông lỏng cảnh giác, nó sẽ bừng tỉnh giữa những cơn mộng mị hằng đêm, phô bày nanh vuốt sắc nhọn của bản thân.
Trong cơn ác mộng kia sẽ không ngừng tái diễn mọi thứ ở kiếp trước, tất cả đều rất chân thật, giống như việc sống lại mới là giấc mơ. Thỉnh thoảng lại có những biến hoá rất vi diệu, ví dụ như cậu không hề xuất ngoại, lại trơ mắt nhìn Lâm Phong gặp chuyện, ví như cú như cuối cùng cũng gọi được cuộc gọi kia, cậu bắt máy, nhưng chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề ở đầu dây bên kia…
Tối qua cậu mơ thấy chuyện xảy ra khi cậu mới xuất ngoại được một năm, lúc đó vẫn còn đang học ngôn ngữ, trường học chuẩn bị hoạt động giáng sinh, bởi vì trường nhấn mạnh là phải tham gia, nên mỗi người đều phải lên sân khấu biểu diễn một tiết mục.
Kỉ Minh Việt tham gia vở kịch “Harry Potter” của cả lớp, cậu mặc áo choàng phù thuỷ, vui vẻ quơ đũa phép của mình, cùng tập luyện với các bạn, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ trong nước.
Bên kia đầu dây hớt hải nói: “Chủ tịch Kỉ đã gặp chuyện, ông ngã từ cầu thang tầng năm xuống, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện XX, cậu có muốn về nước không?”
Lúc đó công ty đang gặp vấn đề tài chính, Kỉ Minh Việt gặp chuyện ngay trong lúc mấu chốt, tất cả mọi người đều rối loạn, những người Kỉ Hoành tín nhiệm nhất đều đang bận rộn lo liệu việc công ty, người gọi điện cho Kỉ Minh Việt là một thư ký chưa có nhiều kinh nghiệm làm việc, cũng không biết châm chước dùng từ, để Kỉ Minh Việt nghe xong còn tưởng rằng đây là gần gặp mặt cuối cùng.
Kỉ Minh Việt nghe báo tin trong lúc không có bất kỳ đề phòng nào. Tâm trạng như cả thế giới của mình sụp đổ khi đó, đến giờ Kỉ Minh Việt vẫn còn khắc cốt ghi tâm.
Nhưng so với kiếp trước, giấc mơ đêm qua lại khác hẳn - cậu không học ngôn ngữ ở trường mà đang đứng trong bữa tiệc thành lập trường cấp ba trong nước, cảnh vật xung quanh cũng từ trời đông giá rét biến thành mùa xuân. Người thư ký kia gọi điện cho cậu, cậu lập tức bỏ lại mọi thứ, chạy một mạch đến bệnh viện, nhưng vẫn đến muộn một bước…
Cậu đứng trên hành lang bệnh viện oà khóc, thật sự không thể cứu vãn được gì. Khi tỉnh giấc, nước mắt đã ướt mi, khiến cậu có ảo giác giống như đến nay cậu vẫn chưa từng sống lại, cuộc sống tốt đẹp an nhàn sau khi sống lại mới là giấc mơ cậu tự dệt ra vì không muốn tiếp nhận sự thật.
Mặc dù đã véo mặt mình, cộng thêm học vài tiết trên trường, bản thân đã tỉnh táo tại, tin rằng cuộc sống hiện tại mới là sự thật, nhưng Kỉ Minh Việt không tránh khỏi cảm thấy hoảng hốt.
Biểu hiện hoảng hốt thể hiện của cậu thể hiện ở chỗ cứ làm bài một lúc thì lại quay sang nhìn chằm chằm Lâm Phong. Lâm Phong bị cậu nhìn hết nửa tiết, cuối cũng không thể không khỏi: “Cậu làm sao thế?”
"Không có gì." Kỉ Minh Việt vội vàng lắc đầu, dời ánh mắt đi, “Cậu mau làm bài đi.”
Cậu gục đầu xuống, giả vờ như đang nghiêm túc chép bài, viết đến một nửa mới phát hiện mình chép sai. Cậu xoa xoa mặt, thở hắt ra một hơi, quay sang hỏi Lâm Phong: “Lâm Phong, gần đây Thương Bác Vũ có tìm cậu không?”
"Không có." Lâm Phong trả lời, “Sau vụ ở sân vận động tới nay cũng chưa từng thấy cậu ta.”
“Ừ, vậy là tốt rồi, vậy mẹ của cậu… có khoẻ không?” Kỉ Minh Việt dừng lại một lúc mới hỏi thêm, “Gần đây ông cậu của cậu có tới tìm hai người không?”
“Mẹ mình đang dưỡng bệnh, hiện tại đã khoẻ hơn rồi, nhưng bác sĩ nói dễ có nguy cơ tái phát, không được ỷ y quá.” Lâm Phong kiên nhẫn đáp, “Cậu của mình có tới một mình, cho mình ít rau quả với trứng gà, sao thế?”
“Không có gì.” Lâm Phong biết chuyện mợ của Lâm Phong tới trường gây sự là chuyện năm lớp 11, hiện tại mâu thuẫn vẫn chưa lộ ra hẳn, hai nhà ngoài mặt vẫn giữ thái độ hoà thuận cũng là chuyện bình thường. Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói, “Đúng rồi, lần trước ở bệnh viện nghe cậu nói chuyện với cô, nghe nói mợ của cậu có vẻ đanh đá chua ngoa, mình thấy tốt nhất cậu không nên lui tới với họ nhiều quá… à, mình không có ý nói xấu họ hàng của nhà cậu đâu!”
Cậu nói được một nửa mới sực nhớ, cậu chỉ là bạn học, xen vào chuyện nhà Lâm Phong có qua lại với họ hàng hay không thì hơi quá phận, bèn cười trừ bổ sung: “Mình nói bừa thôi, cậu không thích thì cứ xem như mình nói mò cũng dược, đừng để bụng nha!”
Nhưng nếu không để bụng cũng không ổn… cậu không thể nhúng tay vào chuyện Lâm Phong về nhà được, lỡ như ngày nào đó không có đề phòng gì, bị đám họ hàng cực phẩm kia hãm hại thì sao đây? Kỉ Minh Việt nhíu mày, lại bắt đầu xoắn xuýt.
“Thật ra mình cũng thấy thế đấy.” Lâm Phong vừa nói vừa nhìn vẻ mặt của Kỉ Minh Việt, Kỉ Minh Việt nghe cậu nói vậy, quả nhiên lộ ra vẻ vui mừng. Lâm Phong dừng một lúc, cuối cùng lại nói thêm, “Nhưng mẹ mình nói tuy cậu của mình hơi ích kỷ, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột rà, mọi người vẫn là người một nhà…”
Người một nhà cái con khỉ! Lúc bọn họ cướp tiền cứu mạng của Giang Mạn Vân không chịu đưa, chạy đến trường kiếm chuyện, bôi nhọ tên tuổi của Lâm Phong, cũng đâu có xem hai mẹ con họ là người một nhà!
Lâm Phong phát hiện lúc mình nói câu sau, trên mặt Kỉ Minh Việt thoáng lên vẻ tức giận, tuy nhanh chóng bị cậu dằn xuống, nhưng vẫn bị Lâm Phong nhạy bén bắt được.
“Tóm lại, nếu cậu đã nói thế, mình sẽ chú ý hơn.” Lâm Phong nói.
“Ừ, thế được rồi.” Kỉ Minh Việt cũng không thể nói thêm được gì nữa, cậu chỉ có thể tiếp tục xoa xoa mặt, chống cằm tiếp tục làm bài, một lúc sau lại có thể thấy tiếng thở dài của cậu vang lên.
Lâm Phong thấy Kỉ Minh Việt đang làm bài, rõ ràng chỉ cần chép lại là được, nhưng cậu cứ chép sai liên tục, thỉnh thoảng lại viết sai hoặc thiếu chữ.
Hình như, trong lòng Kỉ Minh Việt… đang cất giấu bí mật gì đó.