Chương 29 - Cậu cảm thấy mình như một chú hề - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường
Không ngờ Lâm Phong lại đồng ý sẽ không tiếp xúc với Thương Bác Vũ dễ dàng như thế, điều này khiến cho Kỉ Minh Việt cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn.
Tiết thứ hai vào buổi chiều của họ là tiết thể dục. Vì vừa khai giảng không lâu nên chương trình học không mấy căng thẳng, các thầy cô tạm thời sẽ không chiếm lấy - thời gian hóng gió quý giá của học sinh. Thế nên ngay khi tiết đầu tiên vừa kết thúc, tất cả mọi người đều không kịp mặc áo khoác đã lao thẳng ra ngoài, chạy vào thế giới tự do.
Các lớp thể dục của trường thí điểm thường được chia thành ba loại: bóng rổ, bóng chuyền và bóng đá. Vào đầu học kỳ, học sinh sẽ chọn môn học theo sở thích của mình, sau đó vài lớp sẽ tập hợp lại thành một nhóm lớn cùng học. Các lớp học bóng rổ và bóng chuyền được tổ chức tại nhà thi đấu mới xây, còn môn bóng đá vì hạn chế sân nên vẫn được dạy ở sân chơi cũ phía sau tòa nhà của khối 12.
Lâm Phong và Kỉ Minh Việt đều chọn bóng rổ, giáo viên bóng rổ của họ cũng khá thoải mái, lần nào cũng đến muộn hai phút. Hôm nay cũng vậy, khi thầy ổn định và chia nhóm xong thì các học sinh chơi bóng chuyền đều đang khởi động trong nhà thi đấu.
Hơn nữa không chỉ mỗi lớp bóng chuyền, khi Kỉ Minh Việt bước vào đã phát hiện đám người Thương Bác Vũ vẫn chưa đi. Tuy bọn họ không chơi nhưng vẫn ngồi ở bên lề sân bắt chéo chân, ung dung nhìn các em lớp 10 tập các bài tập cơ bản, thật không biết bọn họ đã lên lớp bằng cách nào.
- Có lẽ do đám người đó không đông lắm, hai thầy đều muốn bớt việc, đều cho rằng đó là học sinh của lớp bên kia nên cũng không để ý.
Lâm Phong nói rất có lý, nhưng tâm trạng vừa tốt lên của Kỉ Minh Việt lại bị phá hỏng.
Có phải thỉnh thoảng đều gặp xui xẻo như vậy không nhỉ? Cậu càng không muốn gặp ai thì người đó lại càng xuất hiện ở trước mặt cậu.
Thương Bác Vũ nhìn thấy họ, còn nhướng mày dùng khẩu hình nói với Kỉ Minh Việt:
- Hello~
Kỉ Minh Việt lập tức quay mặt đứng đối diện với Lâm Phong, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Thương Bác Vũ:
- …
May mà có lẽ thầy giáo thể dục thuộc một trong số những nhóm giáo viên lười biếng nhất. Dù sao thì môn này cũng chẳng thi, đến cuối kỳ họ có thể thoải mái học các môn khác trong giờ thể dục, giáo viên cũng thả cửa để cho học sinh thoải mái hoạt động tự do.
Trong lúc đang tập những bài khởi động cơ bản, thầy bóng rổ tuyên bố, mọi người có thể bắt đầu tự luyện tập – về cơ bản cũng giống như để cho các học sinh tự do hoạt động.
Kỉ Minh Việt liếc nhìn đám Thương Bác Vũ đang ngồi bên cạnh sân, đưa tay kéo Lâm Phong:
- Chúng ta không tập ở đây được không?
- Được.
Lâm Phong nhìn tay cậu, nói:
- Cậu muốn đi đâu?
- Sân bóng rổ bên chỗ sân chơi cũ được không?
Kỉ Minh Việt nói:
- Bên đó cũng khá yên tĩnh.
Trường thí điểm đã được xây ba mươi năm, có rất nhiều tòa nhà cũ, nghe nói hồi đó đất đai còn rẻ nên người phụ trách đã vung tay mua cả một miếng đất lớn. Thế nên sân chơi cũ của trường họ cũng là sân có diện tích lớn nhất trong các trường trung học ở thành phố này.
Mấy năm trước trong các khu nhà giảng dạy không có nhà vệ sinh, các giáo viên và học sinh đều phải sử dụng nhà vệ sinh công cộng ở góc sân chơi cũ. Vì sân chơi quá rộng nên trong khoảng thời gian chuyển tiết mười phút, chỉ cần đi đi về về một chuyến thôi cũng đã hết giờ rồi, nếu lỡ ngồi lố hơn hai phút thì sẽ rất có nguy cơ bị trễ tiết!
Vì vậy nên vài năm trước, các học sinh cuối cấp của trường đều nói ở trường người ta thì vừa tan học là chạy như bay vào căn tin để ăn, còn họ thì vừa tan học là phải tranh nhau chạy đến nhà vệ sinh với tốc độ sống còn, cực kì bi thảm.
Sân chơi cũ cũng có một sân bóng rổ, diện tích khá lớn, nhưng lại nằm kế bên nhà vệ sinh… khét tiếng đó. Mỗi khi có gió thổi qua, các thiếu niên đang vận động đến mức đổ mồ hôi nhễ nhại đang hít thở sâu thì bỗng dưng bị một luồng amoniac tạt vào mặt, chua nồng không thể tả, thế nên các học sinh cực kỳ ghét bỏ nơi này.
Mãi cho đến khi ba của Kỉ Minh Việt bỏ vốn ra xây dựng nhà thi đấu mới thì mới chấm dứt được nỗi bất bình nhiều năm qua của trường thí điểm.
Kỉ Minh Việt ôm bóng đi cùng Lâm Phong đến sân bóng rổ cũ ở sân chơi bên cạnh. Từ khi tòa nhà giảng dạy mới có nhà vệ sinh, rất ít người đi đến nhà vệ sinh công cộng cũ. Mặt sân được lát bằng những viên gạch lốm đốm, xung quanh là những cây cối cao to, gió thổi lá cây phát ra tiếng xào xạc, tạo nên một cảm giác tĩnh mịch.
Bây giờ không khí ở sân bóng rổ cũ cũng không còn tệ như lời đồn nữa, ngoài những học sinh trốn học và chơi bóng rổ sau giờ tan học ra thì cũng chẳng mấy ai lui tới nơi này. Mặt sân lâu ngày không được tu sửa, keo dán bị thấm nước mưa vài lần dần bong ra, xung quanh đã xuất hiện không ít các hố lõm.
Hai đại hung thần khi xưa từng khiến bao học sinh phải nghiến răng nghiến lợi giờ đang lẻ loi bên nhau.
Số lượng bóng rổ có hạn, hai người chỉ lấy được một quả. Kỉ Minh Việt cúi đầu nhìn quả bóng, hỏi Lâm Phong:
- Hai chúng ta mỗi người thay phiên nhau luyện tập nhé? Hay là xếp hàng luân phiên ném bóng được không?
Lâm Phong lắc đầu nói:
- Mình không cần luyện, tiết trước làm bài tập tê hết cả tay rồi, mình nhìn cậu chơi được rồi.
- Ồ, cậu còn có thể chơi điện thoại…
Tuy Kỉ Minh Việt biết chơi bóng rổ nhưng cũng chỉ dừng ở mức biết chơi mà thôi, cậu thật sự rất ngại để Lâm Phong nhìn thấy kĩ năng kém cỏi của mình:
- Mình đánh đại đây.
Lâm Phong gật đầu rồi đi đến biên sân, cởi đồng phục học sinh ra để ở trên mặt đất rồi ngồi xuống. Hắn chống tay ra sau lưng, ngẩng đầu lên nhìn cậu, tư thế đó hẳn là muốn quan sát cậu.
Kỉ Minh Việt bị Lâm Phong nhìn chằm chằm, suýt chút nữa đã quên mất cách rê bóng.
Phải tập sao đây? Với chiều cao hiện tại của cậu, chuyện úp rổ gì đó chắc chắn là không thực tế, đưa bóng lên rổ cũng phải chạy quá xa, cậu sợ mình căng thẳng quá độ sẽ té sấp mặt giữa đường.
Rồi còn cái gì mà đập bóng ra sau nhảy ngửa người lên thật sự quá khó, nếu cái nào cũng làm không được thì không phải sẽ rất xấu hổ sao…
Kỉ Minh Việt đứng yên tại chỗ im lặng suy nghĩ hết năm phút, hai tay ôm bóng trước ngực. Cậu đứng dạng chân, đầu gối hơi khuỵu xuống, sau đó đạp chân xuống đất, vung hai tay về phía trước rồi xoay cổ tay ra ngoài…
Bóng được nhẹ nhàng tung lên, đi vào lưới.
Được rồi, cậu cũng tự cảm thấy tư thế này quá ngu ngốc, không ngầu chút nào... nhưng rất ổn.
Cậu đi nhặt bóng rồi lại tạo dáng, lại ném, rồi lại nhặt về tạo dáng ném…
Tuy số lần bóng vào rổ khá cao nhưng cậu vẫn cảm thấy mình như một chú hề =_=.
Lại thêm một lần ném bóng, Kỉ Minh Việt xoa tay, đang định đi nhặt bóng thì Lâm Phong đứng lên, chủ động giúp cậu nhặt bóng về.
Sau khi Lâm Phong cởi bộ đồng phục ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu đen. Hắn xắn ống tay áo lên tận khuỷu tay, trả bóng cho Kỉ Minh Việt rồi vỗ tay làm tư thế phòng ngự, nói:
- Nếu cậu cứ ném vào rổ như thế thì sau này ra sân sẽ thành khiên đỡ đòn cho người ta đấy, để mình tập chung với cậu.
Kỉ Minh Việt:
- …
Đây chỉ là sở thích nghiệp dư của cậu thôi, cậu cũng chẳng muốn ra sân thi đấu gì cả, cậu đây chỉ là một nghệ thuật gia yếu đuối thôi!!
Tuy trong đầu nghĩ vậy nhưng có thể đụng chạm cơ thể thân mật với Lâm Phong đã chiến thắng tất cả. Kỉ Minh Việt cũng xắn tay áo lên, vẻ mặt kiên quyết:
- Đến đi!
Sau đó cậu bị Lâm Phong cướp bóng.
Sau đó cậu lại bị cướp… lại bị cướp tiếp…
Cướp cướp cướp…
- Mình không chơi nữa!
Kỉ Minh Việt tức giận ném bóng đi:
- Mình phải về lớp học bài đây, chỉ có học tập mới giúp mình vui vẻ!
Lâm Phong nhặt bóng về, trong mắt lộ rõ ý cười:
- Thật sự không muốn chơi nữa sao?
- Không chơi nữa không chơi nữa.