Chương 28 - Cậu nên tự lo cho bản thân mình thì hơn - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường
Ở kiếp trước khi Kỉ Minh Việt còn học trong nước, quả thật đã từng nghe đến cái tên Thương Bác Vũ, nghe đồn cậu ta thích đánh nhau, tự mình thành lập băng đảng, còn giao du với rất nhiều người trong xã hội. Nhưng khi đó, Kỉ Minh Việt cũng chỉ nghe qua chứ không bận tâm nhiều.
Sau khi cậu ra nước ngoài mới được nghe đến tên của người này nhiều hơn trong email của các bạn học cũ.
- Tên khốn Thương Bác Vũ đó luôn đến lớp tìm Lâm Phong.
- Lâm Phong và Thương Bác Vũ càng ngày càng thân thiết với nhau. Nghe nói chủ quán bar Lâm Phong làm việc có quan hệ với Thương Bác Vũ.
Có người còn thấy Lâm Phong và Thương Bác Vũ cùng xuất hiện ở một thành phố khác...
Bạn cùng lớp nói rằng kể từ khi Lâm Phong quen Thương Bác Vũ mới bắt đầu đi học muộn và trốn học, thỉnh thoảng đến trường còn ngủ ngày, càng lúc càng thường xuyên. Lúc đó mấy tháng một lần Kỉ Minh Việt mới liên lạc với bạn bè trong nước, ở cách xa cả bờ đại dương, các bạn học cũng không rõ rốt cuộc Lâm Phong đã xảy ra chuyện gì, Kỉ Minh Việt lại càng không biết.
Cậu chỉ biết nổi giận khi đọc những email do bạn học gửi đến, ngày càng chán ghét cái tên Thương Bác Vũ này.
Cậu cũng chỉ đơn thuần cho rằng Lâm Phong buông thả nên bị người ta dẫn vào con đường hư hỏng, còn chuyện Lâm Phong muốn sống thế nào, cậu cảm thấy mình không có tư cách để bình luận.
Mãi cho đến khi nghe tin Lâm Phong qua đời, cậu mới vội vã về nước, mới thật sự hiểu được toàn bộ câu chuyện của Lâm Phong.
Kỉ Minh Việt đứng ở ngoài hành lang cả đêm.
Sau đó, Thương Bác Vũ cầm một điếu thuốc khói bay nghi ngút đi tới, nhìn cậu với vẻ dò xét:
- Nghe nói trước khi chết Lâm Phong đã gọi cuộc gọi cuối cùng cho cậu đúng không? Chẳng lẽ cậu không nhận được sao?
Toàn thân Kỉ Minh Việt đông cứng, cậu nhìn cậu ta một lúc lâu rồi ngây ngốc gật đầu.
Thương Bác Vũ nhíu mày, nhả một hơi khói rồi nói:
- Nếu cậu ấy biết cậu là người thế nào thì chắc chắn sẽ rất hối hận.
Kỉ Minh Việt không biết câu - chắc chắn sẽ rất hối hận của cậu ta là đang chế nhạo cậu vô dụng, không giúp được Lâm Phong, hay là muốn nói có lẽ Lâm Phong đang hối hận vì đã gọi cuộc gọi cuối cùng cho cậu. Lúc đó cậu cũng không còn tinh thần để suy nghĩ về chuyện này. Mãi cho đến rất lâu về sau, khi bình tĩnh lại rồi cậu mới bắt đầu cảm thấy tức giận về lời nói của cậu ta...
Cơn tức này không phải vì Thương Bác Vũ xem thường cậu, mà là: Rõ ràng cậu ta mới là người khiến Lâm Phong lầm đường lạc lối, thế thì cậu ta có tư cách gì để nghi ngờ quyết định cuối cùng của Lâm Phong hả?
Cậu biết mình giận cá chém thớt, thế nhưng lý trí của cậu lại không thể khách quan được.
- Không quen.
Tuy Kỉ Minh Việt trọng sinh sống lại nhưng cũng không cảm giác mình trưởng thành hơn bao nhiêu, có lẽ điểm tiến bộ duy nhất so với trước kia chính là bình tĩnh hơn.
- Tôi đoán thế.
Cậu lại quay mặt đi, không nhìn Thương Bác Vũ nữa mà gọi tên Lâm Phong:
- Lâm Phong, mình muốn đi về.
Lâm Phong khẽ ừ một tiếng, khom lưng ngồi xổm xuống, bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Các nam sinh đi cùng họ cũng có người nhìn xuống đồng hồ, bật thốt:
- Ôi mẹ ơi, sắp đến giờ học rồi, chúng ta mau đi thôi.
- Này, đợi đã... Ai trong tụi mày có chìa khóa?
Thương Bác Vũ cũng bị bọn họ quay đến rối não, may mà vẫn còn nhớ điều mình muốn hỏi nhất: Đám nhóc này lấy được chìa khóa bằng cách nào?
Tôi có. Kỉ Minh Việt trả lời, giọng nói bình tĩnh:
- Nhưng tôi sắp phải trả lại cho thầy rồi, không thể đưa cho cậu được. Mấy cậu muốn ở đây thì tùy, đến lúc thầy cô nhìn thấy thì không liên quan đến tôi đâu đấy nhé.
Cậu không muốn để Lâm Phong và Thương Bác Vũ có dính dáng đến nhau, dù là thân thiết hay xung đột, vì vậy nên dứt khoát mặc kệ cậu ta, để cậu ta muốn làm gì thì làm.
- Được thôi.
Thương Bác Vũ nghe cậu nói vậy, đành miễn cưỡng nói:
- Vậy khi tụi mày đi cứ để cửa cho bọn tao, đừng khóa đấy nhé.
Kỉ Minh Việt gật đầu, kéo tay Lâm Phong, cả nhóm bọn họ nhanh chóng đi ra ngoài.
- Kỉ Minh Việt, cậu quen Thương Bác Vũ sao? Sau khi bọn họ đi ra ngoài rồi, có người vừa đi vừa hỏi.
Kỉ Minh Việt:
- Có nghe nói thôi.
- Thật sao? Sao thấy cậu có vẻ ghét cậu ta lắm thì phải? Nhìn thấy cậu ta thì lập tức quay đầu bỏ đi, chưa từng thấy cậu hung dữ như vậy luôn đó.
Người nọ cười khúc khích
- Nghe nói cậu ta thích 'kiểu đó', có khi nào trước đây đã từng trêu ghẹo gì cậu không?
Vãi... Suýt nữa thì Kỉ Minh Việt đã thốt ra, cậu liếc nhìn sang Lâm Phong bên cạnh, quyết định đổi sang từ ngữ tao nhã hơn:
- Cậu nói bậy bạ gì thế? Cậu ta thích 'kiểu đó' gì chứ?
- Thì là... cậu ta...
Người đó hạ thấp giọng, nhìn xung quanh rồi nói:
- Thích con trai… nghe nói xung quanh cậu ta thường có trai đẹp, cứ hai tháng lại đổi một lần... Cậu đừng nói ra ngoài nhé, bình thường chỉ có học sinh lớp 11 tụi tôi mới biết thôi.
Tuy ngày thường bọn họ đều thích trêu chọc Lâm Phong và Kỉ Minh Việt, nhưng về chuyện đồng tính luyến ái ngoài đời thật thì đều không thể tiếp nhận. Tuy bọn họ buôn chuyện rất nhỏ, nhưng Lâm Phong đang ở xa vẫn có thể nghe thấy được tám chín phần mười, cậu không khỏi liếc nhìn khuôn mặt của Kỉ Minh Việt.
Cậu thấy Kỉ Minh Việt hơi mở to mắt, nét mặt trong nháy mắt thay đổi.
Kỉ Minh Việt cũng... rất ghét chuyện này sao?
Điều mà Lâm Phong không biết đó là, lúc này Kỉ Minh Việt đang liên tưởng đến một chuyện hoàn toàn khác. Kiếp trước Lâm Phong và Thương Bác Vũ tiếp xúc với nhau lâu như vậy, Thương Bác Vũ còn chế giễu mình trong đám tang của Lâm Phong, lẽ nào... cậu ta có ý với Lâm Phong sao?
Hai tháng đổi một người... Tính cách của Lâm Phong có phải đã bị cậu ta làm thay đổi không?
Cậu nghĩ đến đây, lại càng quyết tâm giữ Lâm Phong tránh xa Thương Bác Vũ.
Khu nhà giảng dạy của mỗi khối không giống nhau, sau khi đi chung một quãng, các nam sinh sẽ tách nhau ra để đi về lớp. Kỉ Minh Việt và Lâm Phong sóng vai đi chung được một lát, đột nhiên Kỉ Minh Việt quay sang nói:
- Lâm Phong, cậu có thể đồng ý với mình một chuyện được không?
Lâm Phong hửm một tiếng.
- Đó là, cậu có thể cố gắng đừng tiếp xúc với người tên Thương Bác Vũ đó được không?
Kỉ Minh Việt ngẫm nghĩ, lại cảm thấy cậu yêu cầu Lâm Phong như vậy có phải hơi quá đáng rồi không, bèn đổi lại:
- Cũng không phải không cho cậu tiếp xúc với cậu ta, chỉ là, nếu cậu ta có tìm đến cậu thì cậu cũng đừng phản ứng quá nhiều, đừng có chơi thân với cậu ta quá là được...
Xong luôn, sao cậu càng nói lại càng nhượng bộ thế này, cái này so với yêu cầu hay không có khác gì nhau đâu chứ!
Lâm Phong hỏi:
- Tại sao?
Kỉ Minh Việt chớp mắt:
- Nghe nói cậu ta lúc nào cũng đánh lộn, hơn nữa quan hệ xã hội cũng quá phức tạp, quen biết lung tung, mình cảm thấy... tiếp xúc với cậu ta không tốt.
Nghe vậy, Lâm Phong khẽ gật đầu:
- Ừm.
Kỉ Minh Việt lo lắng:
- Sao chỉ mỗi một chữ thế, ừm có nghĩa là gì?
- Hôm nay gió lớn quá, lười nói chuyện.
Lâm Phong cười
- Ừm có nghĩa là biết rồi, mình sẽ không để ý đến cậu ta, cũng sẽ không tiếp xúc với cậu ta nữa.
- Sao cậu lại nghe lời đến thế nhỉ...
Kỉ Minh Việt hơi ngượng ngùng:
- Không phải mình muốn hạn chế cậu, thật ra mình chỉ muốn bày tỏ hy vọng mà thôi, ừm, là hy vọng...
- Mình không quen cậu ta, cũng chưa từng nói chuyện với cậu ta.
Lâm Phong quay đầu, đưa tay búng lên trán cậu:
- Mình thấy cậu ta có vẻ quan tâm cậu nhiều hơn mình đấy...
- Nếu cậu không thích cậu ta, mình thấy có lẽ cậu nên tự lo cho bản thân mình thì hơn, không phải sao?