Chương 27 - Cậu tưởng làm gay à? Vậy trước tiên phải xem Lâm Phong có đồng ý không đã - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường
Cô Ngụy - người phụ trách diễn tập cho ngày kỷ niệm thành lập trường có một câu nói nổi tiếng:
- Cô không chiếm dụng ngày nghỉ của các em, chỉ cần tập luyện tốt trong thời gian diễn tập và đảm bảo hiệu quả thì sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả.
Chính sách này đã giúp cô nhận được sự yêu quý của các học sinh tham gia biểu diễn, nhưng cũng có tin đồn rằng vì năm nay con trai cô sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh cấp ba nên cô phải ở nhà giám sát việc học tập của con trai, thế nên ngày nghỉ sẽ không đến trường.
Khi Kỉ Minh Việt nghe được tin đồn, cậu thật sự cảm thấy như được mở rộng tầm mắt. Kiếp trước cậu không có cơ hội tiếp xúc với cô, kiếp này khi cậu gặp cô ấy lần đầu tiên, cậu còn nghĩ cô ấy trông vừa trẻ vừa đẹp như thế, chắc chỉ ngoài ba mươi là cùng, không ngờ con trai cô ấy đã sắp vào cấp ba luôn rồi!
- Thật ra cũng bình thường thôi.
Có người buôn chuyện tiếp lời:
- Mẹ tôi có quen một người ở đơn vị chồng cô ấy làm, nghe nói chồng cô ấy vừa đẹp trai mà lương lại cao, còn cực kỳ yêu cô ấy, đi ngoài đường chỉ nắm tay vợ chứ không nắm tay con trai đâu nhé. Mẹ tôi nói những người như thế không phải chịu khổ cực gì, có người thương nên không phải lo lắng chuyện gì, sẽ già chậm hơn so với người bình thường...
- Ừ…
Kỉ Minh Việt đang nghiêm túc gật đầu. Người nọ đột nhiên chuyển đề tài, vỗ lên vai cậu, kéo cả người cậu nghiêng xuống:
- Vì thế nên những người giống như cậu đó, mười năm sau chắc chắn sẽ trẻ hơn chúng tôi cho xem, ha ha ha ha...
- Cút cút cút giùm!
Kỉ Minh Việt đá cậu ta:
- Sao lại là người giống tôi chứ!
Mặc dù khởi đầu không mấy dễ chịu, nhưng sau một thời gian dài tập luyện cùng nhau, các nam sinh cũng dần dần nảy sinh tình bạn thân thiết. Đặc biệt có một ngày họ buồn chán đến mức đi vòng ra cổng chính của nhà thi đấu để xem cụ thể tên người quyên tặng được viết trên tấm biển trước cổng. Quả nhiên là họ Kỉ, thế là Kỉ Minh Việt bị trêu chọc còn nhiều hơn trước.
Vì trường thí điểm không phải dạng nội trú bắt buộc nên buổi trưa rất nhiều học sinh đều đi về nhà, vì thời gian nghỉ trưa cũng khá dài. Nếu hôm nào thời tiết xấu không thể tập thể dục giữa giờ thì giờ tan học sẽ sớm hơn 20 phút, thời gian nghỉ trưa có thể kéo dài từ 11 giờ đến 13 giờ 40, đủ để học sinh ăn no, thậm chí còn có thể ngủ một giấc thật ngon.
Cách ngày kỉ niệm còn một tuần, vì hiệu quả biểu diễn, đôi khi họ sẽ tự họp nhóm, nhân giờ nghỉ trưa đi đến hội trường nhỏ tập luyện. Giữa các buổi tập, thỉnh thoảng họ đều sẽ đến nhà thi đấu ở phía Nam chơi bóng rổ.
Vì nhà thi đấu mới được xây dựng nên được bảo quản khá nghiêm ngặt, ngoài giờ học thể dục trường rất hiếm khi mở nó ra. Vì Kỉ Minh Việt là người thân của người quyên tặng nên được đặc cách có chìa khóa riêng, có thể mở cửa cho họ vào, có điều lần nào cũng phải nhận một đống lời khen ngợi hoa mỹ đến buồn nôn của đám nam sinh này, khiến cậu vừa cảm thấy buồn cười vừa nổi da gà.
Khi mọi người chơi bóng rổ, Kỉ Minh Việt thường sẽ không tham gia cùng. Thật ra cậu cũng có thể chơi bóng rổ, nhưng với cơ thể hiện tại của cậu ở trong đám nam sinh cấp ba này trông có vẻ hơi khó coi. Hơn nữa ở đây còn có cả Lâm Phong, cậu không muốn tự bôi tro trát trấu vào mặt mình.
Cậu chỉ hay ngồi bên sân, giúp Lâm Phong trông coi quần áo và lấy nước, cúi đầu chơi điện thoại, thỉnh thoảng thấy tình hình căng thẳng thì cậu sẽ hét lên cổ vũ vài tiếng.
Có người vừa chơi vừa cảm thán:
- Tôi không mong có bạn gái nữa, tìm được người ngoan ngoãn như Kỉ Minh Việt cũng không tệ đâu.
Người bên cạnh cười tủm tỉm:
- Quào, cậu muốn thành gay à? Vậy thì cũng phải hỏi Lâm Phong có đồng ý hay không đã chứ ha ha ha...
Lâm Phong liếc nhìn bọn họ, mặt không biểu cảm, giả vờ làm một động tác giả, nháy mắt đã đập bóng trong tay người nọ xuống đất. Hắn xoay người, bóng cũng theo đó bay vào rổ:
- Rõ thế rồi mà.
Mọi người ngừng đánh bóng, nhẹ nhàng vỗ vào vai người nọ:
- Người ta không đồng ý.
Kỉ Minh Việt ngồi ở bên cạnh, không hiểu chuyện gì ngơ ngác ngẩng đầu lên:
- ?
*
- Wow, ở đây có mở cửa vào buổi trưa à?
Trước cửa đột nhiên sôi động hẳn lên, cánh cửa nhà thi đấu khép hờ đã bị kéo ra, bốn năm người nhanh chóng bước vào.
Cách ăn mặc của nhóm người này cũng khá - hợp thời trang, trông không khác bọn họ là mấy, nhưng phong cách có phần - xã hội hơn một chút.
Họ là những học sinh cá biệt của trường học, ít nhiều đều phải bị phạt mấy lần, dù trông ưa nhìn nhưng các lãnh đạo trường vẫn không dám để họ tham gia vào các buổi biểu diễn chính thức. Giống như Hứa Huỳnh Huỳnh, bọn họ đi học rất tùy hứng, khi không muốn lên lớp thì lại đi loCậu quanh trong trường.
- Vãi chưởng, sao tụi mày lại vào được thế? Tụi tao thử bao nhiêu cách đều công cốc cả!
Người mới vào tấm tắc nhìn bọn họ:
- Tụi mày trộm được chìa khóa ở đâu, chỉ bọn tao với!
Các nam sinh bên trong nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía Kỉ Minh Việt. Nếu làm lộ chuyện nhà thi đấu là do nhà cậu quyên tặng nên cậu có chìa khóa để mở cửa cho mọi người thì có thể sẽ gây phiền phức cho cậu. Vì vậy mọi người đều ngầm giữ im lặng, đợi phản ứng của Kỉ Minh Việt.
Sự chú ý của Lâm Phong luôn dừng ở trên người Kỉ Minh Việt. Hắn phát hiện kể từ lúc đám người này bước vào thì nét mặt Kỉ Minh Việt liền trở nên khó coi, đặc biệt khi đám người này tản ra, tầm nhìn của Kỉ Minh Việt dường như chỉ khóa chặt vào một người, ánh mắt vừa căng thẳng lại vừa cảnh giác.
Quen nhau sao?
Người phía trước nhất trên đầu cài một chiếc băng đô màu đen, tóc vén lên để lộ trán, trên người mặc một chiếc áo khoác hip hop trắng đen vẽ họa tiết graffiti và một chiếc quần jean trắng xanh. Ngũ quan rõ nét, cực kì nổi bật giữa đám đông, cũng rất dễ nhận ra cậu ta là thủ lĩnh của nhóm người này.
Thật ra Lâm Phong cũng có ấn tượng với cậu ta, học lớp 11, cũng khá có tiếng, tuy ở trường thí điểm không có những nhân vật kiểu như đại ca trường, nhưng vẫn có vài người được xếp vào hàng học sinh hư.
Có điều thật sự rất khó tưởng tượng người như vậy lại có quan hệ với Kỉ Minh Việt...
Người này cũng chú ý tới bọn họ. Cậu ta cũng đang nhìn Kỉ Minh Việt, hai tay đút vào túi quần jean, khóe miệng nhếch lên, đi đến trước mặt Kỉ Minh Việt
- Mày cầm chìa khóa đúng không?
Kỉ Minh Việt ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, ngập ngừng:
- Thương Bác Vũ?
Thương Bác Vũ nhướng mày, rõ ràng có chút đắc ý:
- Mày biết tao à?
Tuy người này đã thay đổi rất nhiều, nhưng biểu cảm lúc nhướng mày của cậu ta vẫn y hệt như trong trí nhớ của Kỉ Minh Việt.