Chương 26 - Tự dưng cho người ta ăn đậu hũ - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường

Cậu quay đầu lại, nhân viên phục vụ mày rậm mắt to vẫn đứng ở bên cạnh cậu, vẻ mặt bối rối, không biết sao đã gọi món xong cả rồi mà vị khách trẻ này lại đột nhiên đùng đùng đứng lên. Kỉ Minh Việt hơi xấu hổ, lại ngồi xuống rồi ho khan một tiếng:
- Khụ... Tưởng nhìn thấy người quen nhưng nhận sai người rồi. Tôi chỉ cần mấy món này, không cần thứ khác.
- Vâng.
Nhân viên phục vụ cầm thực đơn, ngẩng đầu lên nhưng khẽ khựng lại.
Kỉ Minh Việt đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Cậu quay đầu lại nhìn theo ánh mắt nhân viên phục vụ, Lâm Phong đang đứng ở cách bọn họ không xa, ánh mắt lạnh lùng quét thẳng qua đây. Bốn mắt vừa vặn chạm nhau.
Bị phát hiện mất rồi.
Kỉ Minh Việt hơi chột dạ, cậu vẫn còn nhớ lần trước mình đến bệnh viện tìm Lâm Phong, Lâm Phong vừa nhìn thấy cậu thì đã cau mày. Cậu nghĩ chắc là do Lâm Phong không muốn người khác thấy mình chật vật, sau khi cậu bình tĩnh lại thì cố suy nghĩ lý do thuyết phục Lâm Phong sau khi tan ca.
Lúc này Lâm Phong đang dõi theo cậu từ xa, quả nhiên hắn cũng cau mày, trông bộ dạng như hết cách với cậu, sau đó... hắn đang mỉm cười sao?
Kỉ Minh Việt nghi ngờ mình bị hoa mắt, trợn tròn mắt lên nhìn lại Lâm Phong, thấy khóe môi Lâm Phong đúng là hơi nhếch lên, tuy rằng độ cong không còn rõ như lúc trước nhưng vẫn như cũ có ý cười.
Hắn cũng dùng khẩu hình nói với Kỉ Minh Việt:
- Cậu đợi một lát.
Kỉ Minh Việt ngây ngốc gật đầu, thấy Lâm Phong cũng gật đầu với mình, kế đó nhanh chóng quay về phòng bếp.
Một lát sau Lâm Phong đi tới, bưng món tráng miệng mà Kỉ Minh Việt vừa mới gọi lên, nho nhã lễ độ nói:
- Bánh ga-tô và bánh flan quý khách gọi đây.
Kỉ Minh Việt ngẩng đầu lên nhìn cậu, bây giờ cậu cũng đã đoán được tại sao Lâm Phong lại cười:
- Có phải cậu đã sớm thấy mình rồi không?
- Ừ.
Lâm Phong dứt khoát ngồi xuống đối diện cậu:
- Đợi xem đến khi nào thì cậu hết chịu nổi.
- Cậu...
Kỉ Minh Việt đang định trách hắn, nhưng thấy hắn ngồi xuống thì lại ngẩn người ra:
- Không phải cậu chưa tan ca sao?
Lâm Phong nói:
- Mình đã nói trước với quản lý rồi, mình sẽ về sớm.
- Mình...
Kỉ Minh Việt rõ ràng là đến để hỏi tội, nhưng bây giờ lại cầm nĩa chọc chọc vào dĩa bánh ngọt, hơi áy náy:
- Mình lại làm lỡ việc đi làm của cậu rồi, xin lỗi.
- Không sao.
Lâm Phong bình thản lắc đầu, thậm chí còn cười:
- Cậu gắn camera lên người mình sao, sao mình đi đến đâu cậu cũng tìm được vậy?
- Không phải, có người nhìn thấy nên nói cho mình biết.
Kỉ Minh Việt vàng xua tay, nhìn Lâm Phong đang ngồi ở đối diện, do dự một lát rồi mới hỏi:
- Vì, vì sao cậu lại phải đi làm thuê, bây giờ cậu... vẫn không đủ tiền sao?
- Đủ rồi.
Lâm Phong thẳng thắn nói:
- Ít nhất tạm thời như vậy là đủ rồi, học phí dạy kèm của cậu rất dày.
- Vậy vì sao cậu còn phải làm thêm?
Kỉ Minh Việt thấp giọng lẩm bẩm:
- Còn vô duyên vô cớ cho người ta sờ mó.
- Nửa câu sau cậu nói gì?
- Cậu trả lời nửa câu hỏi trước của mình đi!
Kỉ Minh Việt thấy Lâm Phong vẫn nhìn mình chằm chằm mới nhớ đến việc mình vừa uống rượu vang đỏ ban nãy, mặt hơi nóng lên:
- Mình nói cho cậu biết, vậy thì cậu cũng phải thành thật trả lời câu hỏi của mình đó... Khụ, mình chỉ muốn hỏi người đàn ông đó có chạm vào người cậu không?
- Ông ấy chưa đụng trúng.
Lâm Phong cúi đầu nhìn xuống tay của mình, cảm thấy hơi buồn cười, khóe môi hơi nhếch lên:
- Bởi vì mình không muốn tiêu tiền của cậu.
Kỉ Minh Việt ngẩn ra, lúc này cậu mới ý thức được câu trả lời của cậu ấy cũng chính là trả lời cho câu hỏi vì sao cậu còn phải làm thêm lúc trước của cậu.
Cậu lo lắng hỏi:
- Tại sao? Cậu ghét mình sao?
- Cậu cảm thấy có khả năng đó không?
Lâm Phong hỏi ngược lại cậu:
- Mình sẽ dạy kèm cho người mình ghét sao?
Trái tim của Kỉ Minh Việt bỗng dưng cảm thấy ngọt ngào nhưng cậu cố gắng đè khóe miệng sắp nhoẻn lên cười của mình xuống, hỏi:
- Vậy thì tại sao?
Tiếng đàn violon du dương trong không gian hòa cùng mùi rượu vang đỏ tươi mát ngào ngạt và hương hoa cỏ. Bầu không khí quá lãng mạn, ánh mắt của Lâm Phong cũng chân thành và dịu dàng đến không ngờ, hắn đưa tay lên lau vệt bánh kem trên mặt Kỉ Minh Việt, bình tĩnh nói:
- Bởi vì mình muốn cậu là bạn học của mình, không muốn cậu làm đại gia bao nuôi mình.
- Lúc đó mình chỉ đùa thôi mà...
Tay của Lâm Phong vừa chạm vào đã tách ra, Kỉ Minh Việt bất giác lần nữa đưa tay lên sờ mặt.
Lâm Phong yên lặng nhìn cậu.
Thật ra Kỉ Minh Việt cũng biết, tuy chỉ là nói đùa nhưng có vài chuyện đúng là sự thật.
- Lâm Phong, mình nói thật đó, cậu đã vất vả nhiều rồi.
Cậu nuốt nước bọt, nghiêm túc nói:
- Nhưng ở tuổi của chúng ta, chuyện có thể làm được quá ít, hơn nữa cậu lại luôn đặt ra yêu cầu hà khắc với bản thân, trên lưng gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy... cậu chịu không nổi đâu.
Thật ra khi cậu nhớ lại kiếp trước, chuyện Lâm Phong gặp nạn có liên quan đến việc hắn liều mạng ép buộc bản thân, giống như dây cung kéo vừa lâu lại vừa căng, ngày nào đó nếu không cẩn thận... thì sẽ đứt mất.
Đôi khi bỏ bớt một chút cũng tốt.
- Mình muốn giúp cậu, chính là sẵn lòng giúp cậu.
Đây cũng là lần đầu tiên Kỉ Minh Việt thẳng thắn với Lâm Phong, trong lòng cậu cũng không kìm được mà run rẩy:
- Có thể giúp được cậu mình rất vui... thật sự rất vui, vì vậy cậu đừng phân biệt đối xử với mình nữa, có được không?
- Hay là bây giờ mình giúp cậu bao nhiêu, cậu cứ ghi nhớ trong lòng, xem như là mình cho cậu mượn.
Kỉ Minh Việt nói:
- Cậu cũng biết mình chỉ là một đứa học kém, tương lai thế nào cũng chưa biết... Cậu giỏi như vậy, biết đâu sau này mình còn cần phải nhờ vả cậu nhiều hơn thì sao, lúc đó cậu có thể trả lại cho mình.
Ánh mắt của cậu vừa trong veo vừa ướt át, nhìn Lâm Phong không chớp mắt.
Lâm Phong lẳng lặng nhìn cậu hồi lâu, cuối cùng cũng cất lời:
- Vậy có tính lãi không?
Kỉ Minh Việt mỉm cười, mắt cong tít cả lên, ánh sáng chiếu vào mắt cậu trông giống như hai vầng trăng.
- Có.
Cậu gật đầu, cười nói:
- Nhất định phải lấy rồi.
Cuộc nói chuyện của hai người đến đây thì kết thúc, Lâm Phong đã nói với quản lý muốn về sớm nên đi ra phía sau thay đồng phục, chuẩn bị tan ca. Kỉ Minh Việt muốn đợi hắn cùng về nên vẫn ngồi ở chỗ cũ cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng ăn vài mẩu bánh trên bàn.
Lần này cậu đã cởi mũ và khẩu trang, dưới ánh đèn có thể nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và xinh xắn của cậu. Nhân viên phục vụ mày rậm mắt to ban nãy không khỏi nhìn cậu thêm vài lần, sau đó quay đầu nói với Lâm Phong:
- Cậu ấy tới tìm cậu à? Hay là muốn xin làm thêm chung với cậu?
Lâm Phong đang cởi cúc áo, còn chưa kịp trả lời thì một nữ nhân viên phục vụ đã bước đến cười nói:
- Đó là bạn cậu sao? Cậu ấy trông rất thích hợp, vừa đẹp trai lại ngoan ngoãn, có nhiều vị khách thích chọn người như cậu ta lắm đó.
- Có thể cậu ấy sẽ không làm đâu.
Lâm Phong liếc nhìn bọn họ, khóe môi hơi nhếch lên:
- Đó là đại tiểu thư của chúng tôi.
- Hả, cậu nói cái gì?
Giọng nói mang theo ý cười kia rất nhỏ nên họ không nghe rõ.
Lâm Phong không nói nữa, hắn đã thay quần áo xong, đeo ba lô lên rồi vẫy tay chào tạm biệt, sau đó sải những bước dài đi thẳng về phía cậu nhóc kia.