Chương 25 - Ông ta vươn tay định sờ tay Lâm Phong - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường
Trong các nhà hàng Tây cao cấp luôn gặp phải đủ loại khách lạ đời.
Vị khách lạ hôm nay là một cậu bé đội mũ lưỡi trai bước vào, từ đầu đến chân đều là hàng hiệu, hai tay đút vào túi quần, khẩu trang đen che nửa khuôn mặt. Cậu bé vội vàng đi vào rồi vội vàng tìm một chỗ ngồi vắng vẻ nhất, gấp gáp nói với nhân viên phục vụ đã đón mình:
- Không có hẹn trước, đi một mình, chỉ muốn phần ăn nổi tiếng của nhà hàng anh chị, bít tết vừa chín tới, cảm ơn.
Cậu trông không giống như học sinh trung học, giọng nói của cậu lại nghe như một thiếu niên, những nhân viên phục vụ đều nghĩ cậu bé này là một siêu sao nào đó đang ẩn danh ghé thăm.
Kỉ Minh Việt nhìn nhân viên phục vụ đi càng lúc càng xa, cậu cúi thấp đầu, dùng tay chống cằm rồi tháo khẩu trang ra, thở một hơi thật dài.
Chắc chắn, cậu luôn không thể xuất hiện đầy khí phách.
Khi đến nhà hàng Tây này, cậu cũng không biết là muốn để Lâm Phong nhìn thấy mình hay không muốn để Lâm Phong nhìn thấy mình, do dự ở bên ngoài một hồi cho đến khi bụng kêu réo mới hạ quyết tâm mở cửa bước vào.
Vì vậy, điều cuối cùng đã thúc đẩy cậu đến đây... chính là sự thèm ăn. =_=
Nhân viên phục vụ trong nhà hàng Tây quả nhiên đáng tin cậy hơn bà chủ tiệm trà sữa, một lúc sau, vẫn là nhân viên phục vụ có chân mày rậm và đôi mắt to đó mang thức ăn lên cho cậu.
Món ăn hấp dẫn đến nỗi khiến ngón trỏ của Kỉ Minh Việt khẽ nhúc nhích, nhưng cậu chỉ liếc nhìn sơ qua hai lần, cũng không vội ăn mà ngược lại cố ý đè thấp giọng, ngẩng đầu lên hỏi nhân viên phục vụ:
- Xin hỏi bình thường mấy giờ mọi người tan ca?
- Thưa ngài, thời gian làm việc của chúng tôi luân phiên theo ca.
Nhân viên phục vụ cung kính trả lời cậu:
- Tôi làm ca đêm, từ 6 giờ chiều đến 2 giờ sáng, còn người làm ca ngày gãy thì sẽ được nghỉ làm sớm hơn, chín giờ tối đã có thể tan làm rồi.
- À.
Kỉ Minh Việt biết rất nhiều nhà hàng Tây đều như vậy, chia thành ca ngày và ca tối, vài nhà hàng còn sợ sẽ bị quả tải bởi lượng khách vào giờ cao điểm nên còn sắp xếp thêm cả ca ngày gãy, ban ngày hay buổi tối đều phải làm để bổ sung thêm người phòng khi lượng khách quá nhiều.
Chỉ là không biết Lâm Phong làm ca nào...
Kỉ Minh Việt ngẫm nghĩ, lại hỏi:
- Vậy các anh có tuyển nhân viên bán thời gian không?
- Có tuyển.
Nhân viên phục vụ không khỏi nhìn đống hàng hiệu từ đầu đến chân trên người cậu, thầm nghĩ chẳng lẽ là hàng nhái?
- Tuy nhiên, chúng tôi đã có đủ nhân sự cố định cho ca ngày và ca đêm rồi, chỉ còn tuyển nhân viên bán thời gian cho ca ngày gãy vào cuối tuần mà thôi.
- Các anh thanh toán tiền lương ca ngày gãy thế nào, trả theo ngày sao? Được bao nhiêu tiền?
- Thanh toán vào cuối ngày.
Nhân viên phục vụ nói:
- Tôi không biết rõ chi tiết, nếu như cậu muốn biết thì có thể nói chuyện với quản lý của chúng tôi.
Quả nhiên khi nói đến tiền lương thì hầu hết mọi người đều không muốn trả lời quá cụ thể. Kỉ Minh Việt cũng không bất ngờ, gật đầu cảm ơn:
- Tôi biết rồi, cám ơn.
nhân viên phục vụ lễ phép cúi chào:
- Chúc quý khách dùng bữa vui vẻ.
Sau đó anh ta đi tiếp vị khách tiếp theo.
Kỉ Minh Việt dùng một tay chống cằm, như vậy Lâm Phong hẳn là trực ca ngày gãy, đến chín giờ tối mới có thể tan làm. Cậu nhìn giờ trên điện thoại, còn chưa tới sáu giờ, nếu đợi hắn tan ca thì còn phải đợi hơn ba tiếng đồng hồ nữa...
Hay là cứ ăn trước đi nhỉ?
Cậu nhấp một ngụm rượu vang đỏ có độ cồn thấp trên bàn, dùng dao nĩa cắt thức ăn một cách thành thạo, đang chuẩn bị ngoạm một miếng to thì vô tình ngẩng đầu lên, phát hiện Lâm Phong đang bê khay đi từ phòng ra tiến bếp về phía mình!
Cậu lập tức cúi đầu xuống, đặt dao nĩa trở lại đĩa, ấn vành mũ xuống thêm tí nữa, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình.
Nhà hàng này rất chú ý đến sự riêng tư khi dùng bữa nên sử dụng rất nhiều tường kính chạm trổ, hoa và cây cối để làm vách ngăn, rất khó để nhìn rõ mặt thực khách nếu không đi đến trước mặt họ. Lâm Phong đi qua một lối đi khác ở cách cậu không xa, hai mắt nhìn thẳng, như thể không hề phát hiện ra sự tồn tại của Kỉ Minh Việt.
Kỉ Minh Việt thở phào nhẹ nhõm, cũng không dám ngang nhiên ăn như trước nữa. Cậu cắt thịt bò ra thành từng miếng nhỏ rồi bỏ vào miệng chậm chạp nhai.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Phong đã đi đến khu vực cậu ngồi để đưa đồ ăn rất nhiều lần. Kỉ Minh Việt chỉ dám lén nhìn hắn qua một lớp kính, phát hiện ra hắn dường như rất được các vị khách chào đón. Đặc biệt có vài vị khách nữ còn thích thú dùng ánh mắt quyến rũ nói chuyện với Lâm Phong, sau đó còn dùng đôi tay mảnh khảnh của mình vỗ nhẹ lên cánh tay cậu ấy hai cái.
Cũng không có gì quá đáng, cũng không hẳn là bọn họ muốn quyến rũ Lâm Phong mà có lẽ chỉ là thu hút bản năng nam nữ từ trong hormone mà thôi, ngay cả bản thân Kỉ Minh Việt cũng muốn mình trở nên ưa nhìn hơn trước mặt Lâm Phong, nếu không đẹp thì dễ thương một chút cũng được.
Nhưng dù lý trí cậu có hiểu được thì cũng không có nghĩa là cậu có thể vui vẻ nói:
- Bảo cậu ở nhà dạy kèm cho mình thì cậu không đến, kết quả lại đến đây để người ta sờ mó à?
Lúc đầu cậu rất đói, nhưng khi tâm trạng suy sụp thì lại chán ăn. Mặc dù ban đầu cậu chỉ muốn ăn từ từ để kéo dài thời gian nhưng đã hơn hai tiếng rồi mà cậu vẫn chưa dùng bữa xong, đây cũng có thể xem như là kỷ lục do chính cậu lập nên.
- Xin chào, cậu có muốn ăn món tráng miệng không?
Nhân viên phục vụ mày rậm mắt to lại đi tới, lễ phép cúi người hỏi cậu.
- Ừm...
Kỉ Minh Việt nhận thực đơn, bởi vì sợ người khác chú ý nên chỉ lật vội hai trang, tùy tiện gọi hai món:
- Tôi muốn món bánh pudding này, và cả cái này nữa...
Cậu vừa gọi món vừa lặng lẽ quay đầu lại nhìn ra xung quanh.
Cậu lại nhìn thấy Lâm Phong tới đây, chỉ mong cậu ấy không chú ý đến...
Kết quả đúng là Lâm Phong không chú ý tới cậu, nhưng cậu lại nhìn thấy Lâm Phong...
Lâm Phong đang khom người rót rượu vang đỏ cho một bàn khách, người ở cách cậu ấy gần nhất là một người đàn ông trung niên mặc áo khoác âu phục và giày da, không biết ông ta đã nói với Lâm Phong những gì mà Lâm Phong trả lời ông ta làm ông ta cười đến mức híp cả mắt, vươn tay định sờ vào tay của Lâm Phong...
Kỉ Minh Việt mạnh mẽ đứng phắt dậy.
Là do cậu căng thẳng, lại muốn nóng lòng muốn nhìn rõ nên hầu như không hề suy nghĩ được gì. Đợi đến khi cậu đứng lên nhìn kỹ thì đã thấy Lâm Phong thu tay lại, lui về phía sau một bước, nói thêm vài câu với người đàn ông trung niên đó. Vẻ mặt của ông ta không được tốt lắm, nhưng cũng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi gật đầu.
Hình như... giải quyết xong rồi thì phải?
Kỉ Minh Việt không ngờ Lâm Phong có thể thoát thân nhanh như vậy, cũng đúng, Lâm Phong luôn rất khôn khéo, là do cậu đã lo nghĩ quá nhiều...