Chương 24 - Lẽ nào cậu muốn bao nuôi mình sao? - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường
- Ba!
Kỉ Minh Việt quay lại hỏi:
- Hôm nay ba sao thế?
Trước đây Kỉ Hoành vẫn luôn thích Lâm Phong, thật ra lần này thái độ của ông không thể hiện ra quá rõ, nhưng một người là người nhạy cảm, một người là trọng sinh, thế nên cả hai đều cảm nhận được những thay đổi nhỏ của ông, khiến Kỉ Hoành có phần bối rối.
- Không có việc gì, đàm phán với quản lý cấp cao của công ty quá mệt mỏi nên đầu óc hơi mất tập trung.
Kỉ Hoành quyết định tạm thời bỏ qua chủ đề này. Lỡ như chỉ là ông ấy nghĩ quá nhiều, hoặc tuy hai đứa nó có cảm tình tốt với nhau nhưng không có ý định tiến thêm một bước thì sao? Ở tuổi của Kỉ Minh Việt, định hướng tình cảm vẫn còn mơ hồ và do dự, nếu ông đánh động chúng vào thời điểm không thích hợp này thì không khéo mọi chuyện sẽ hỏng bét. Hai ngày nay không có gì bất ngờ xảy ra, ông cũng đã hủy bỏ kế hoạch đầu tư vào mảnh đất đó, sau khi báo án, cảnh sát cũng đã vào cuộc điều tra nhưng vẫn chưa tìm ra được gì.
Ông ngồi xuống sô pha, Kỉ Minh Việt cũng đi theo, hai mắt sáng lên, rõ ràng rất vui mừng khi nghe tin này.
Lúc này Kỉ Hoành mới hỏi:
- Gần đây Lâm Phong vẫn luôn dạy kèm cho con sao? Con cảm thấy thế nào, có hiệu quả không?
- Chắc chắn là có!
Kỉ Minh Việt chạy lon ton về phòng lấy một tờ giấy xếp hạng ra:
- Đây là xếp hạng kỳ thi lần trước, con đã tiến bộ hơn 100 hạng! Con đã chụp hình gửi tin cho ba rồi mà, lẽ nào ba chưa xem sao?
- Xem thì xem rồi... chỉ là công việc quá bận nên chỉ xem lướt qua, không ấn tượng cho lắm.
Kỉ Hoành đeo chiếc kính gọng bạc vào, nheo mắt đọc kỹ lại bảng xếp hạng.
Đây là bảng xếp loại kết quả thi khảo sát chất lượng của sáu lớp 10, số ở cột đầu tiên thể hiện thứ hạng trong lớp, cột thứ hai là tên, sau đó là kết quả từng môn, tổng điểm, cột cuối cùng là tổng điểm xếp hạng trong cả khối.
Ông vừa nhìn đã thấy tên Lâm Phong đứng đầu danh sách, tổng điểm gần 1000, đứng nhất lớp, đứng thứ bảy cả khối.
- Hai khung màu hồng này có ý nghĩa gì?
Ông hỏi Kỉ Minh Việt.
Kỉ Minh Việt trông có vẻ cực kỳ đắc ý:
- Đây là điểm cao nhất của các môn học! Điểm Toán và Vật lý của cậu ấy đều cao nhất khối, thầy Vật lý vô cùng vui vẻ, khen cậu ấy trong lớp con rồi còn sang mấy lớp khác khen nữa...
Trông nó còn tự hào hơn cả lúc mình đạt điểm cao nhất nữa kìa.
Kỉ Hoành im lặng xoa trán rồi tiếp tục nhìn xuống, phát hiện Kỉ Minh Việt vẫn ở khu vực học sinh kém như lần trước, chẳng qua nếu như lúc trước cậu còn đang dập dềnh ở tầng nước sâu không thấy đáy thì bây giờ đã bơi được đến vùng nước nông rồi, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là có thể ngoi lên khỏi mặt nước, tiến vào hàng ngũ trên bờ.
Trong lòng Kỉ Hoành cảm thấy phức tạp, trước đây khi Kỉ Minh Việt nói với ông chuyện cần phải học bù, ông cũng từng nghĩ đến không biết mấy vị thầy cô già đó có chịu nổi tính nghịch ngợm của Kỉ Minh Việt hay không, vậy mà Kỉ Minh Việt lại có thể ngồi ngoan ngoãn được những mấy phút...
Ông không ôm nhiều hy vọng về kết quả của việc dạy kèm này, kết quả sau khi nhờ người bạn cùng bàn ưu tú của Kỉ Minh Việt, Kỉ Minh Việt không chỉ ngồi yên mà thành tích của thằng bé thật sự đã được cải thiện.
Ông không thể chắc chắn về tình cảm giữa hai đứa trẻ, nhưng Lâm Phong quả thật đã giúp cho Kỉ Minh Việt rất nhiều... Ông không thể phủ nhận điều đó.
- Thi tốt lắm, tiếp tục cố gắng.
Những chuyện xa hơn để ngày sau quan sát rồi tính tiếp vậy, Kỉ Hoành gấp bảng danh sách xếp hạng lại, nói:
- Phải học tập Lâm Phong.
- Học theo Lâm Phong cũng khó lắm đó.
Kỉ Minh Việt cười:
- Để cậu ấy học theo con có được không?
Kỉ Minh Việt cuốn bảng danh sách lại thành một cuộn giấy, gõ lên trên đầu cậu:
- Con đừng có cản trở người ta học tập.
*
Mỗi ngày cậu đều học kèm như thường lệ, đã hơn một tuần trôi qua, hôm đó Kỉ Hoành trở về đã cho Kỉ Minh Việt rất nhiều tiền tiêu vặt, Kỉ Minh Việt sợ Lâm Phong có lúc sẽ cần tiền gấp nên mới gói một phong bì to đỏ thẫm đưa sang cho Lâm Phong vào giờ học kèm hôm sau.
Bàn tay đang vẽ bài tập của Lâm Phong khẽ khựng lại, lát sau mới đưa tay ra nhận lấy, để sang một bên.
- Cậu không đếm lại luôn à, chẳng lẽ không sợ mình xén mất tiền công của cậu sao?
Kỉ Minh Việt thuận miệng nói rồi chợt nghĩ Lâm Phong làm vậy cũng có khi là vì lòng tự trọng nên vội vàng sửa lời:
- Đương nhiên rồi, đại gia tốt bụng như mình đây sao có thể ăn chặn tiền lương của cậu được chứ, cứ yên tâm cầm về đi.
- Đại gia?
Lâm Phong nghe vậy thì nhìn sang cậu, cười nửa miệng:
- Lẽ nào cậu muốn bao nuôi mình sao?
Trên mạng gần đây hay đăng những tin đại loại như đại gia bao nuôi nữ sinh viên, một tháng hơn cả vạn, đám học sinh bọn họ đôi khi cũng sẽ đùa với nhau một câu: “Cần đại gia bao nuôi đây, mau tìm một đại gia bao nuôi mình đi, mình không muốn học toán nữa T^T…”
- Hot boy muốn bao nuôi là bao sao...
Kỉ Minh Việt cười châm chọc.
Cậu vừa nói xong, Lâm Phong thật sự đã mở phong bì rồi đổ tiền bên trong ra, đếm công khai:
- Hai nghìn tám lận sao?
- Mỗi ngày hai tiếng, mỗi giờ 200, mình thấy ổn mà.
Kỉ Minh Việt cẩn thận nhìn hắn:
- Mình nghe nói có giáo viên lấy một tiết đến tận 3500, hơn nữa cậu vừa giảng bài tốt lại còn làm cơm cho mình, những giáo viên đó không thể lo cho mình mấy chuyện này đâu...
- Một tuần năm ngày là có thể lấy hai nghìn, xem ra chỉ cần mình cố gắng thêm là thu nhập có thể hơn một vạn rồi.
Lâm Phong bỏ tiền lại vào phong bì, gấp miệng túi lại, vừa đặt vào cặp vừa nói:
- Ừm... Vậy cậu, cố gắng hơn đi nhé!
Thành thật mà nói, trong lòng Kỉ Minh Việt cũng hơi thấp thỏm, vì tuy Lâm Phong rũ mắt, không thể nhìn ra thái độ của hắn thế nào nhưng giọng điệu của hắn lại rất ổn định, động tác nhận tiền cũng trôi chảy phóng khoáng... Cậu cứ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Lâm Phong để cặp sách sang một bên rồi nhướng mi, nhìn cậu khẽ mỉm cười.
- Được rồi, mình sẽ cố gắng.
Nỗi bất an kỳ lạ trong lòng Kỉ Minh Việt phút chốc đã bị nụ cười này hòa tan, tâm trí nháy mắt đã trôi đến vùng đất xa xôi nào đó.
Sắc đẹp khiến người ta phạm sai lầm mà!
- Vậy, vậy thứ bảy hay chủ nhật cậu có đến không?
Kỉ Minh Việt tràn đầy chờ đợi nhìn anh:
- Tiền lương vẫn tính 200!
- Không đến.
Không ngờ Lâm Phong gần như không suy nghĩ gì đã nói ngay:
- Ngày mai ngày kia mình đều có việc.
- Lại có việc sao...
Mỗi lần như vậy không phải lần nào Kỉ Minh Việt cũng đều có thể đi theo, đến cả chút riêng tư cũng không để lại cho Lâm Phong, cậu chỉ có thể nằm dài trên bàn, hậm hực nói:
- Được thôi, vậy gặp nhau ở trường.
- Ừm, cuối tuần đừng chỉ chơi không, ở nhà ôn lại những câu hỏi mà mình đã soạn cho cậu đi, đều là trọng điểm ở học kì trước đấy, ôn thêm mấy lần đi nhé.
Lâm Phong nói:
- Đói thì xuống lầu ăn cơm, tiệm mì mới mở ở phía Đông cũng khá ngon.
- Biết rồi...
Kỉ Minh Việt uể oải lăn qua lăn lại trên bàn:
- Mình sẽ làm bài tập cẩn thận, ăn cơm đầy đủ...
Vào kì nghỉ Đông cậu đã nhuộm tóc sang màu nâu hạt dẻ, dù đã nhuộm lại màu đen trước khi nhập học nhưng dưới ánh đèn chói sáng thỉnh thoảng vẫn có thể thấy ánh nâu nhạt phát ra từ mái tóc đen của cậu.
Lâm Phong đứng dậy đang định rời đi, định đưa tay ra sờ tóc Kỉ Minh Việt, nhìn cậu nằm sấp trên bàn có vẻ muốn ngủ rồi lại đút tay vào trong túi áo khoác.
- Vậy mình đi đây.
Lâm Phong nhẹ giọng nói:
- Hẹn gặp lại ở trường.
*
Cuối tuần, Kỉ Minh Việt hiếm khi được nướng một giấc, ngủ đến tận trưa mới dậy.
Bởi vì mơ đến những chuyện của kiếp trước nên cậu vẫn đang cảm thấy mông lung, cho đến khi ý thức dần dần trở lại thì mới chậm rãi bò dậy. Sau khi Kỉ Minh Việt vuốt nhẹ cái đầu xù, rửa mặt xong xuôi, cậu lại đi đến tủ lạnh trong bếp lấy mì còn sót lại hôm trước, đập thêm một quả trứng coi như là bữa sáng của mình.
Trứng gà hơi vỡ, không thể làm ra một quả trứng chần hoàn chỉnh, đến khi cậu bưng tô ra bàn thì mới nhớ mình đã quên cho tôm và rau vào.
Bình thường trông có vẻ không bắt mắt nhưng nếu không có sự hòa trộn của hai món này thì tô mì quả thật trông hơi ngán. Kỉ Minh Việt miễn cưỡng ăn được nửa tô đã nuốt không trôi nữa, cậu về phòng mở bài tập ra, bắt đầu vò đầu bứt tai làm bài.
Cậu làm một hồi lại cảm thấy chán, nghĩ dù sao cũng còn ngày mai kia mà, bèn mở máy tính lên tìm vài bộ phim để xem.
Cậu vừa bật trình phát lên thì thấy bộ phim hoạt hình hentai “lớp học sau giờ tan trường” đang ở ngay đầu danh sách phát.
Kỉ Minh Việt suy nghĩ một lát rồi nhấp vào nó, bộ phim tiếp tục chiếu từ đoạn giữa trở đi.
- Fujino-kun thực sự rất đáng yêu…
Học bá vẫn cười quyến rũ, dán sát vào tai học tra, hoàn thành câu nói còn bỏ dở lần trước:
- Thích Fujino-kun nhất.
Học tra ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, trong đôi mắt to dường như còn có nước mắt:
- Kazehaya-kun...
Kỉ Minh Việt đã xem bộ phim này không biết bao nhiêu lần, thế nên nội tâm không hề xao động, thậm chí còn có thể chống cằm tiếp tục xem diễn biến của câu chuyện.
Học tra bị học bá ôm lên đùi, dè dặt thổ lộ:
- Mình, mình cũng rất thích Kazehaya-kun...
Hai người trao nhau nụ hôn ngọt ngào.
Kỉ Minh Việt thở dài, đột nhiên cảm thấy chẳng còn thú vị gì nữa, cậu tắt trình phát rồi nằm dài ra trên bàn nghịch điện thoại.
Đầu năm nay chẳng có app nào ra hồn, tốc độ lên mạng cũng chậm, Kỉ Minh Việt nghịch điện thoại chán đến mức sắp ngủ thiếp đi.
Mãi cho đến khi avatar Pingxie nhảy lên, người có tên chị Lục Thái đã gửi cho cậu một tin nhắn Q|Q:
- Bé Minh Việt, cuối tuần các em không đến trường luyện tập sao?
Kỉ Minh Việt di chuyển ngón tay, trả lời:
- Cô Ngụy nói không muốn chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của bọn em, bình thường cố gắng luyện tập là được. Hôm nay chị vẫn phải tập luyện sao? [icon choáng váng]
Lục Thái:
- Chị cũng không. À đúng rồi, không phải em nói gần đây Lâm Phong đang dạy kèm cho em ư, cuối tuần này cậu ấy không có dạy sao?
- Cậu ấy nói có việc.
Kỉ Minh Việt lười biếng cả nửa buổi chiều cũng dần tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy hỏi:
- Chị à, sao chị lại hỏi như vậy?
Lục Thái nói:
- Chị đang ăn cơm ở bên ngoài thì thấy cậu ấy.
*
Kỉ Minh Việt thay quần áo đi ra ngoài, lúc đi đến nhà hàng mà Lục Thái nhắc đã hơn năm giờ chiều.
Vì Lục Thái đi theo ba mẹ, còn có cả khách của ba mẹ cô ấy cùng đến dùng bữa, sau đó cô ấy còn phải đi dạo với khách và ngắm cảnh nên không thể ở lại đợi cậu, lúc này đã rời đi rồi.
Kỉ Minh Việt đứng ở sau cánh cổng hoa cao lớn trước cửa tiệm, nhìn lên biển hiệu của nhà hàng Tây này, trên đó có một chuỗi tiếng Anh được viết hoa rất đẹp. Cậu có thể đọc hiểu được, đây là một chuỗi nhà hàng Tây nổi tiếng ở nước ngoài, chỉ cần nhìn vào cách trang trí tổng thể, sự sang trọng và tinh tế của nhà hàng cũng có thể thấy nó khác xa những nhà hàng bình thường khác ở trong cái thị trấn nhỏ này.
Nhà hàng Tây không chỉ trang trí lộng lẫy mà tất cả nhân viên phục vụ bên trong đều mặc đồng phục chỉnh tề, tôn lên bờ vai rộng vòng eo thon của một số người, chân dài eo thon càng thêm bắt mắt...
Bắt mắt nhất chính là cái người đang hơi khom lưng đưa đồ ăn cho vị khách ở bên cửa sổ.
Không biết hắn đã nói gì mà người phụ nữ trang điểm tinh xảo đó lại nhìn sang hắn cười đến run rẩy, còn nhẹ nhàng vỗ lên trên bàn tay của hắn, lộ ra nét mặt hờn dỗi khó tả.
Được lắm, thì ra “mình sẽ cố gắng” là cố gắng thế này sao!
Kỉ Minh Việt nhìn xuyên qua cửa sổ, lặng lẽ nghiến răng, nếu như ánh mắt của cậu có thể ngưng tụ thành vật chất thì Lâm Phong chắc hẳn đã bị cậu đâm vô số lần rồi!
Thật, cậu sắp sửa bùng nổ rồi!
Còn người bên trong cửa số hình như cũng nhận ra ánh mắt uy hiếp ở bên ngoài, mới đứng thẳng người lên nhìn lướt qua bên ngoài.
- Soạt...
Kỉ Minh Việt vội vàng lui về phía sau hai bước, dùng cổng hoa cao lớn che khuất thân thể.
Không phải cậu sợ, cậu chỉ muốn xuất hiện với dáng vẻ khí phách hơn mà thôi.
Thật đó.