Chương 23 - Ông thấy con trai mình là đứa nguy hiểm hơn - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường

Do lễ kỷ niệm trường năm nay là kỷ niệm 30 năm thành lập nên quy mô lớn hơn những năm trước. Nhà trường còn yêu cầu lớp 10 lớp 11 đều phải thay đổi báo tường theo chủ đề mới, tiến hành đánh giá giữa các lớp, và còn có cả vinh dự được giải nhất nhì ba, vì vậy nên Dương Siêu đã chọn vài nữ sinh tỉ mỉ và viết chữ đẹp phụ trách.
Có hôm Kỉ Minh Việt và Lâm Phong tập luyện về trễ, thấy họ đang thảo luận chủ đề nên trang trí gì ở hàng ghế cuối cùng, xung quanh bày đủ loại phấn màu, cậu nhất thời ngứa tay nên đã tiện tay vẽ một nhân vật chibi trên bảng đen.
Đến khi cậu vẽ xong thì phát hiện mình đang bị mấy ánh mắt lấp lánh sáng rực giống như mắt sói nhìn chằm chằm.
Kỉ Minh Việt nhất thời lỡ tay đã bị túm đến làm báo tường, cũng bởi vì cậu không thể chịu nổi cảnh các nữ sinh cứ năn nỉ tiểu thư tiểu thư, cái biệt danh này khiến cho người ta vừa xấu hổ vừa giận chết đi được!
Lâm Phong phải dạy bù cho cậu, vì vậy khi Kỉ Minh Việt bị buộc phải ở lại sau giờ học thì hắn cũng ở lại với cậu, ngồi trong phòng học làm bài tập rồi đợi Kỉ Minh Việt cùng nhau trở về.
Kỉ Minh Việt không chỉ nhận việc vẽ báo tường mà còn gánh vác trách nhiệm nặng nề chạy việc vặt cho các nữ sinh, thật ra cậu cũng không đành lòng nhìn các cô gái chạy tới chạy lui nên mới tình nguyện xung phong nhận việc.
Cũng may con đường trước trường cái gì cũng có, không cần phải đi quá xa, những món đồ mà họ cần đều có thể mua được. Có đôi khi Lâm Phong làm xong bài sớm cũng sẽ giúp cậu chọn lựa và mang đồ.
Ngày Quốc tế phụ nữ 8 tháng 3 sắp đến, hơn nữa gần đây ngày của các cô gái cũng trở nên phổ biến, tức là ngày 7 tháng 3, trước ngày Quốc tế phụ nữ một ngày.
Dù trường thí điểm không tổ chức bất kỳ hoạt động chính thức nào nhưng các học sinh trong trường vẫn rất háo hức, hơn nữa các chủ tiệm cũng sẽ không bỏ qua cơ hội kinh doanh tuyệt vời này, tất cả đều bày hoa và quà trước cửa tiệm từ rất sớm, thu hút các nam sinh và nữ sinh đến chọn quà.
Kỉ Minh Việt không ngắm hoa nhưng lại dẫn Lâm Phong đi thử màu vẽ, vì các tiệm trước cổng trường đều không phải cửa hàng mỹ thuật chuyên nghiệp, để tránh mua phải đồ giả cậu phải đi từng tiệm để xem xét.
Kiếp trước cậu học mỹ thuật, tuy sau này cậu chuyển sang học vẽ manga dùng máy tính vẽ nhiều hơn nhưng bài tập vẽ màu nước cũng không hề kém. Do được tiếp xúc nhiều nên về cơ bản cậu có thể dễ dàng đánh giá được chất lượng của màu nước.
Khi Kỉ Minh Việt và Lâm Phong thử màu xong thì nhìn thấy trước cửa tiệm có bày những bó hoa cẩm chướng và hoa loa kèn, cậu ngắm nhìn hồi lâu rồi nói:
- Mình muốn mua một bó.
Lâm Phong biết trong túi Kỉ Minh Việt đầy tiền, hiếm khi nào thấy cậu muốn mua nhưng lại không nỡ mua, nghe vậy bèn nói:
- Mua đi.
- Thôi bỏ đi.
Kỉ Minh Việt lắc đầu. Trong nhà còn có mèo, Đại Niên cái gì cũng ăn, mình sợ nó ăn hoa sẽ trúng độc. Hơn nữa nếu mình mua hoa...
Cậu dừng lại:
- Mình muốn tặng cho mẹ mình, nhưng ba mình nói bà ấy thích hoa hồng, bách hợp hay cẩm chướng có lẽ hơi đơn điệu, bà ấy sẽ không thích.
- Cũng không chắc.
Lâm Phong nói:
- Có lẽ nếu là cậu tặng thì bà ấy đều thích.
- Phải vậy không?
Kỉ Minh Việt cười nói:
- Hôm nay hình như ba mình nói muốn trở về ăn cơm, lát nữa mình sẽ nhờ ba chuyển giúp, tránh để Đại Niên ăn phải.
Cậu lấy mười hai đóa cẩm chướng gói thành một bó, lúc tính tiền thì phát hiện Lâm Phong cũng mua một lượng hoa cẩm chướng giống mình, Kỉ Minh Việt cười nói:
- Cậu bắt chước mình à?
- Ừm, mua cho mẹ mình.
Lâm Phong nói:
- Mình không thể mua nhiều, nếu mua nhiều thì mẹ lại nói mình xài tiền phung phí.
- Không đâu, dì ấy dịu dàng thế mà.
Kỉ Minh Việt ngẫm nghĩ, lại bảo cửa tiệm gói thêm chín bông bách hợp:
-Này, lát nữa cậu về chuyển cho dì giúp mình nhé, nói là mình tặng, chúc dì ấy ngày lễ vui vẻ.
Lâm Phong nhận lấy nói:
- Mẹ mình chắc chắn sẽ thích.
- Chắc chắn rồi.
Kỉ Minh Việt dương dương tự đắc:
- Đúng rồi, lát nữa khi về nhà mình cậu nhớ trông chừng, đừng để mèo ăn hoa đó.
- Cảm phiền cô gói thêm một bó nữa.
Lâm Phong trực tiếp nói với chủ tiệm.
Ánh chiều tà chiếu lên mặt hắn, Kỉ Minh Việt phát hiện chỗ tóc mai của cậu ấy dính chút màu chàm, có lẽ là do lúc nãy thử màu đã vô tình dính phải.
Mấy ngày nay bọn họ cùng nhau luyện tập cả ngày, thường xuyên tiếp xúc cơ thể, thế nên Kỉ Minh Việt cũng đã bớt mẫn cảm hơn. Cậu rất tự nhiên đưa tay lên xoa nhẹ tóc mai của Lâm Phong, định lau sạch vết màu nước.
Nhưng không ngờ trên ngón tay cậu vẫn còn dính một chút màu đỏ, vừa đưa tay lau thì đã khiến cho phần tóc mai của Lâm Phong lập tức nổi bật hẳn lên.
Kỉ Minh Việt thấy tóc mai của Lâm Phong trông giống như quốc kì của nước nào đó, Lâm Phong còn vô tình chạm vào nó, trong nháy mắt đã khiến nó càng thêm sặc sỡ, cậu buồn cười đến mức cười cong cả lưng lại:
- Ha ha ha, mau, đỡ mình dậy đi, mình muốn chụp ảnh lưu lại...
Lâm Phong không thể tự thấy chính mình, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng cậu biết chắc chắn có liên quan đến vết màu mình tiếp xúc ban nãy, vì vậy bèn trở tay nắm lấy tay của Kỉ Minh Việt:
- Trên tay có cái gì...
Khi Lâm Phong nhìn thấy vệt lem màu đỏ trên tay Kỉ Minh Việt thì đã hiểu ra, hiếm khi trời trong, hoàng hôn cũng rực rỡ, lần đầu tiên hắn cũng thử trở thành trẻ con một lần, hắn ấn tay Kỉ Minh Việt vào mặt của chính mình chà xát:
- Vậy cậu cũng thử một chút đi.
Kỉ Minh Việt cũng không hiểu sao, chỉ cảm thấy rất vui như bị chọc trúng điểm cười, cười đến suýt chảy cả nước mắt:
- Mình sai rồi mình sai rồi, lát nữa còn phải về gặp các bạn nữ nữa, giữ thể diện cho mình chút đi!
Lâm Phong ấn cậu vào cửa tiệm, tuy vẫn chưa thật sự bôi màu lên mặt cậu nhưng cũng vờ vĩnh làm vài động tác giả rồi mới buông cậu ra.
Mặt Kỉ Minh Việt đỏ ửng, kéo ống tay áo Lâm Phong xác nhận lại:
- Không có dính đó chứ, thật sự không có đúng không?
Lâm Phong bất lực nói:
- Mình có chạm vào cậu sao?
- Mình chỉ hỏi thôi mà.
Chủ tiệm đã đóng gói xong hoa cẩm chướng và hoa bách hợp cho hai người họ. Kỉ Minh Việt đưa tay nhận lấy, mỉm cười nhét túi màu vẽ vào trong lòng Lâm Phong:
- Cho cậu hết màu vẽ này, cho cậu cơ hội phục thù đó, mình tốt biết bao...
Lâm Phong nói:
- Cơ hội xách đồ nặng, biết rồi.
- Này!
Hai người chậm rãi đi bên cạnh nhau dưới ánh chiều tà, một chiếc xe thương vụ đậu ở bên đường đã lâu, tài xế quay đầu lại hỏi:
- Ngài Kỉ, có cần đi theo không?
Kỉ Hoành đã nói với Kỉ Minh Việt sẽ về nhà ăn cơm, còn cố ý đến trước một tí chuẩn bị tạo bất ngờ cho Kỉ Minh Việt. Không ngờ còn chưa đến nhà ông đã gặp con trai nhà mình, còn có... bạn cùng bàn vô cùng ưu tú, trông cũng khá đẹp trai đấy.
Không phải ông chưa từng thấy cảnh hai đứa đùa giỡn thân thiết với nhau, nhưng cũng không để trong lòng, lần này có lẽ vì khoảng cách quá xa đã khiến ông tưởng tượng, trực giác cho rằng chúng hình như thân mật hơi quá giới hạn.
Trình độ học vấn của Kỉ Hoành không cao, nhưng thăng trầm trong thương trường đã giúp ông hiểu biết rất sâu rộng. Ông lại nhớ đến cảnh mình thấy ở nhà lần trước, dường như lại cảm thấy mông lung khó giải thích.
- Thôi bỏ đi.
Kỉ Hoành trầm ngâm một lát rồi vẫn nói:
- Về thẳng nhà đi.
*
Lần này Lâm Phong biết có thể Kỉ Hoành sẽ ở lại nhà nên đã mua một ít quà ở tầng dưới, dù không đắt tiền nhưng cũng là tấm lòng. Có điều lần này khi cùng dùng bữa, Kỉ Hoành không cười tươi như lần trước gặp, dù rất nhiệt tình nhưng trong ánh mắt lại mang theo chút dò xét.
- Ăn trái cây không?
Khi Kỉ Hoành mượn cớ giả vờ đẩy cửa phòng đến lần thứ ba, Kỉ Minh Việt cũng không chịu được nữa:
- Ba, ba cứ thế này thì sao tụi con học bài được chứ?
Kỉ Hoành thấy hai người ngồi quanh bàn, Kỉ Minh Việt ngồi trên chiếc ghế học tập thoải mái của mình, còn Lâm Phong thì đang ngồi trên chiếc ghế ăn cứng cáp được kéo từ phòng bếp đến. Hai người ngẩng đầu, vẻ mặt đều tự nhiên như nhau, ông không khỏi sờ mũi:
- Ba chỉ sợ tụi con học lâu nên khát thôi...
- Chỗ tụi con có nước mà, hơn nữa nếu có khát thì cũng sẽ tự đi rót được.
Tên nhóc Kỉ Minh Việt này gấp không kịp chờ xua tay ra hiệu cho ông:
- Ba, ba mau về đọc báo cáo đi, không cần lo cho tụi con đâu!
Kỉ Hoành lúng túng bưng đĩa trái cây đi ra ngoài, Lâm Phong nhìn theo bóng lưng của ông, ánh mắt hơi tối xuống. Hắn làm xong câu hỏi trong tay rồi khẽ lùi về sau, bắt đầu thu dọn đồ đạc:
- Nếu còn để hoa ở đó thì sẽ héo mất, mình nên đi rồi.
Kỉ Minh Việt với tay giúp cậu thu dọn đồ đạc:
- Hôm nay còn sớm như vậy...
- Cũng không phải quá sớm, chẳng lẽ cậu định để tài xế đưa mình về sao?
Lâm Phong cho cậu xem đồng hồ đeo tay, ý bảo đã sắp đến tám giờ tối rồi.
Kỉ Minh Việt ngửa đầu lên cười hì hì:
- Mình đưa cậu về thì sao?
- Đừng có quậy.
Lâm Phong đã bắt đầu mặc áo khoác.
Kỉ Minh Việt nằm ườn ra trên chiếc ghế học tập nhìn hắn, cảm thấy hắn thật đẹp trai. Cậu cũng không phải không biết thái độ của Kỉ Hoành đã thay đổi, sợ sẽ khiến Lâm Phong khó chịu nên cũng không giữ hắn ở lại thêm nữa, chỉ đành cố gắng đùa vài câu thật tự nhiên với hắn để tạm biệt.
Vì hôm nay Kỉ Hoành về nhà nên tài xế vẫn ở dưới lầu, có thể sẵn tiện đưa Lâm Phong trở về nên Kỉ Minh Việt bèn gọi điện thoại bảo tài xế đưa Lâm Phong quay về.
Cậu đưa Lâm Phong ra ngoài, lưu luyến nhìn hắn đi xuống lầu, mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa mới đóng cửa lại.
Kỉ Hoành đứng ở phía sau quan sát tình hình: ...
Xét về mức độ nguy hiểm, ông thấy con trai mình mới là đứa có vẻ nguy hiểm hơn.