Chương 30 - A Phong không lãng mạn tẹo nào! - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường

Không được đụng chạm thân thể dù chỉ một chút, đã vậy lòng tự ái của cậu còn bị tổn thương nghiêm trọng. Kỉ Minh Việt vừa đi vừa xả tay áo xuống:
- Bóng rổ là cái gì, có ăn được không? Có phải thi không? Mình là một chàng trai muốn vào Thanh Hoa Bắc Đại, sẽ không lãng phí thời gian vào những chuyện này… Úi!
Cậu vừa xả tay áo vừa nói chuyện còn vừa đi về phía trước, hậu quả của việc phân tâm làm ba việc cùng lúc là Kỉ Minh Việt vấp phải một cái hố ở bên mép sân.
Lâm Phong đứng ở cách cậu không xa, phản ứng đầu tiên của hắn đương nhiên là ném bóng đi, với tay bắt lấy cậu.
Nhưng dù sao khoảng cách giữa họ cũng không quá gần, hắn chỉ túm được góc áo của Kỉ Minh Việt chứ không thể ngăn cậu ngã sấp xuống, thậm chí hắn còn khiến cậu ngã xuống nhanh hơn vì trọng lượng cộng dồn của hai người.
Lâm Phong chỉ kịp đặt lòng bàn tay lót xuống gáy Kỉ Minh Việt trước khi đầu cậu đập xuống đất.
Kỉ Minh Việt bị ngã đến đầu óc choáng váng, bờ mông tiếp xúc trực tiếp với mặt đất đau không thể tả, may mà sau đầu còn có cái đệm lót, một lúc sau cậu mới chậm chạp mở mắt ra.
Mặt của Lâm Phong đang ở ngay trước mặt cậu, rõ ràng đến mức có thể nhìn rõ từng cọng lông mi, hắn hỏi cậu:
- Đầu có đau không?
- ! ! !
Khuôn mặt Kỉ Minh Việt thoáng đỏ lên, không biết ở khoảng cách gần như vậy có bị Lâm Phong nhìn thấy hay không, cậu lắc đầu:
- Đầu không sao, cậu, cậu đè chân mình hơi đau.
Ai bảo bọn họ cùng nhau ngã xuống chứ, đầu gối của Lâm Phong lại đè xuống ngay trên chân cậu, ui da, đau quá đi mất...
Lâm Phong vội vàng dời đầu gối ra, đổi thành tư thế quỳ gối kẹp hai chân bên người cậu.
Kỉ Minh Việt:
- ...
Thiếu niên thuần khiết, còn nhiều chuyện hắn vẫn chưa hiểu lắm!
- Xin lỗi, các cậu còn dùng sân bóng rổ này không? Một giọng nói rõ ràng đang cố nén cười vang lên trên đầu họ.
Hai người nhanh chóng tách ra, Kỉ Minh Việt ngồi dậy xoa gáy, ngẩng đầu lên thì thấy có mấy người không mặc đồng phục học sinh đang dò hỏi, chắc là trốn học đi chơi bóng rổ rồi. Ban nãy bọn họ cũng nhìn thấy cảnh Kỉ Minh Việt ngã xuống, họ chỉ cảm thấy tư thế của hai người thật buồn cười chứ cũng không nghĩ sâu xa gì.
Lâm Phong đứng dậy kéo Kỉ Minh Việt lên, nói:
- Chúng tôi không dùng nữa.
Kỉ Minh Việt cũng cảm thấy hơi mất mặt, đi tới nhặt bóng lên che ở trước mặt:
- Các cậu chơi đi, chúng ta đi thôi!
*
Sân chơi cũ quá lớn nên dù bọn họ có muốn đi từ từ để quay lại khu nhà dạy học thì cũng phải mất tám đến mười phút.
Xung quanh sân trồng rất nhiều cây bạch dương cao to, vì mùa xuân ở phương bắc đến muộn nên thỉnh thoảng tháng tư tháng năm vẫn có tuyết rơi, cây cối bây giờ cũng không xum xuê cho lắm. Kỉ Minh Việt vừa đi vừa ngẩng đầu lên nhìn tán cây xanh biếc, gió thổi lá cây xào xạc. Cậu lại nhìn sang Lâm Phong bên cạnh, cảm thấy không còn muốn quay lại lớp học ồn ào đó nữa.
Cậu chỉ vào đống xà ngang phía bên kia rồi nói với Lâm Phong:
- Vẫn chưa tan tiết, chúng ta qua bên kia ngồi một lát nhé!
Xà ngang có thanh dài thanh ngắn, cậu chọn một cái thích hợp với chiều cao của mình rồi nhanh nhẹn phóng lên ngồi xuống, hai chân đung đưa:
- Lâm Phong, lên đây!
Lâm Phong chạm vào thanh xà ngang:
- Mình nghĩ cậu nên đi xuống đi.
- Tại sao?
- Quá lạnh, ngồi lâu rất dễ bị trĩ.
Kỉ Minh Việt:
- ...
Độ đẹp trai của một người có phải tỷ lệ nghịch với số lượng tế bào lãng mạn hay không? Lâm Phong chẳng lãng mạn tí nào cả!
Nhưng hậu quả mà Lâm Phong nói thật đáng sợ... thế nên cậu đành phải ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi thanh xà.
- Cậu muốn ngồi thì ngồi dưới đất đi.
Lâm Phong gom lá rụng trên mặt đất chất lại thành đống, lần nữa cởi đồng phục ra:
- Ngồi ở đây đi.
Kỉ Minh Việt ngồi lên trên bộ đồng phục vẫn còn vương hơi ấm của Lâm Phong. Mặt hơi ửng đỏ, cậu vì muốn che giấu nên vội vàng bắt chuyện với hắn:
- Cậu cũng ngồi xuống đi, đủ chỗ cho hai người lận đó!
Lâm Phong khẽ ừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh của cậu.
Hai người ngồi dựa lưng vào nhau. Lâm Phong không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, điều này khiến Kỷ Minh Việt cảm giác thoải mái hơn. Cậu lấy tai nghe từ trong túi ra, cắm vào điện thoại:
- Lâm Phong, cậu nghe nhạc không?
Vào lúc này, hầu hết các loại điện thoại di động đều có chức năng hạn chế, muốn nghe nhạc thì phải tải xuống từ máy tính nên ngày càng có nhiều học sinh thích mua những chiếc máy nghe nhạc MP3 khoảng hơn 10 đồng được bán ở dọc đường, tải bài hát trong tiệm vào rồi cứ thế cắm tai nghe là xong.
Kỉ Minh Việt chưa từng thấy Lâm Phong mua loại MP3 ấy, đoán rằng có lẽ bình thường hắn rất ít khi nghe nhạc. Quả nhiên, Lâm Phong nói:
- Vậy thì chia cho mình một bên với.
Kỉ Minh Việt háo hức đưa một bên tai nghe cho Lâm Phong rồi cắm tai nghe còn lại cho mình.
Cậu bí mật mở danh sách bài hát, phát một bài có tên là “Tinh linh”.
Bài hát này là của một ca sĩ nổi tiếng với vô số bản hit, tuy nó có vẻ hơi không phổ biến lắm nhưng Kỉ Minh Việt vẫn rất thích.
Thậm chí có một khoảng thời gian vào kiếp trước khi ở nước ngoài, mỗi lần đêm khuya cậu ngủ mơ thấy Lâm Phong thì khi tỉnh dậy cậu lại nghe bài này.
- Có thể ngắm nhìn cậu cả đêm, chỉ lắng nghe từng nhịp thở trong yên lặng, nghĩ về hình dáng thật của em, rốt cuộc là sao…
- Vì đôi ta gặp nhau như một trò chơi ảo, anh biết đến em cũng chỉ qua một dòng tin nhắn… Vì anh mãi không ngừng đoán về suy nghĩ của em về gương mặt của em, tưởng tượng ra khung cảnh sóng bước bên em…
Thật ra bài hát này nói về chuyện hẹn hò trên mạng, nhưng kiếp trước Kỉ Minh Việt thích Lâm Phong cũng chẳng khác gì với yêu đương qua mạng cả, chỉ dựa vào tưởng tượng và suy đoán, mọi thứ đều chỉ là mơ tưởng của riêng mình cậu mà thôi.
Ở kiếp này, ít nhất cậu cũng đã chạm được vào Lâm Phong.
Kỉ Minh Việt lặng lẽ quay đầu lại, thấy Lâm Phong đã nhắm mắt, hai hàng mi khẽ run lên, không biết có phải đã ngủ hay không.
Như vậy cũng rất tốt… cậu không nên tham lam.
Cậu cố thuyết phục mình từ tận đáy lòng.
Vì sợ đánh thức Lâm Phong nên Kỉ Minh Việt gần như chỉ phát lặp đi lặp lại bài hát đó, không hề di chuyển, đến khi hết tiết quay về lớp học thì chân cậu đã tê rần.
Cuối cùng cũng về đến nơi, Kỉ Minh Việt đang lặng lẽ xoa chân. La Vi đi đến gọi tên cậu:
- Kỉ Minh Việt.
- Hả, sao thế?
- Thứ năm này là sinh nhật của mình, thứ bảy mời các bạn trong lớp cùng đến nhà ăn tiệc hát hò, cậu có đến không?
La Vi dùng ngón tay nhẹ nhàng vặn hộp bút ở trên bàn Kỉ Minh Việt, nhìn vào mặt cậu.
- Thứ bảy này sao? Được.
Kỉ Minh Việt nhớ hôm đó mình cũng không bận gì nên vui vẻ đồng ý.
- Vậy thì tốt quá, để mình viết địa chỉ cho cậu, nếu tìm không được thì có thể gọi điện cho mình…
La Vi rất vui, lấy sổ nháp của Kỉ Minh Việt ra ghi một dòng địa chỉ lên trên đó, viết xong ngẩng lên thì thấy Lâm Phong đã ngồi vào bên cạnh Kỉ Minh Việt. Tuy Lâm Phong hiếm khi tham gia vào những buổi họp mặt như vậy kể từ học kỳ trước, nhưng cô đã hỏi Kỉ Minh Việt nên đành phải theo phép lịch sự hỏi Lâm Phong:
- Vậy còn Lâm Phong, cậu…
- Mình cũng sẽ đi.
Lâm Phong nhìn hai người họ, nói một cách dứt khoát.