Chương 6 - Nhiệm Vụ Khó Khăn Của Con Trai

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi do dự một thoáng.

Gọi anh lại:

“Trần Tự.”

Anh dừng bước nhìn tôi.

“Cái… cái đó……”

“Trong phòng làm việc của tôi có phòng nghỉ.”

“Trong đó có giường……”

Cái miệng chết tiệt, im ngay!!

Lời vừa buột ra là tôi hối hận tức thì.

Ánh mắt Trần Tự trầm xuống nhìn tôi.

Ô hô.

Xong đời rồi (T v T).

09

“Con với Tiểu Tự hòa nhau rồi à?”

Tôi mềm nhũn như không có xương, nằm vật trên sofa.

Lười biếng đáp ba: “Đúng rồi, ba sao biết?”

Nghe xong câu trả lời của tôi.

Mặt ba đầy vẻ hận sắt không thành thép.

“Có được 48 tiếng không?

Con cũng rẻ quá rồi đấy con trai?”

Tôi không cãi lại được.

Dứt khoát giả điếc.

Quay sang xem mấy câu tình thoại sến súa Trần Tự gửi tôi:

【Hôm nay có gió.】

【Em biết là gió gì không?】

【Gì?】

【Nhớ em đến phát điên ♥(。→v←。)♥】

【Choáng quá! ( ˆзˆ )】

Nhờn thật.

Nhưng tôi lại thích.

Phiên ngoại 1 (góc nhìn Trần Tự)

Hôm nay ba mẹ lại ép tôi kết hôn.

Phiền chết.

Kết hôn thì có gì hay?

Thêm một người xa lạ bên cạnh.

Chút nào cũng không thoải mái.

Thế là tôi nói với họ tôi sẽ không kết hôn.

Ba bảo tôi cút.

Được thôi.

Rồi lại bảo tôi cút quay về.

Buổi tối đi dự một bữa tiệc.

Vốn dĩ tôi chẳng bao giờ đến mấy nơi nhạt nhẽo này.

Nhưng vừa chọc ba tức muốn chết.

Không tiện từ chối.

Vậy là tôi đi.

Cho đến giờ tôi vẫn cảm ơn ba.

Vì đã để tôi tham dự bữa tiệc đó.

Tôi gặp Hứa Dịch Chu.

Lúc vô tình nhìn thấy cậu ấy.

Cậu ấy đứng ở đó.

Chẳng làm gì cả.

Mà tim tôi bỗng đập nhanh hơn.

Bạn bảo tôi gọi là “thấy sắc nảy lòng”.

cậu ta nói sai.

Rõ ràng là “tiếng sét ái tình”.

Tôi không dám lại gần.

Lén chụp mấy tấm ảnh của cậu ấy.

Về đến nhà.

Tôi lập tức gọi ba mẹ lại.

Thản nhiên tuyên bố với họ.

Tôi muốn kết hôn.

Mẹ trông có vẻ rất vui.

Ba thì trông như đang cố nhịn.

Tôi đưa điện thoại cho họ xem ảnh.

Hy vọng họ sẽ giúp tôi một tay.

Phải nói rằng khả năng kiểm soát cảm xúc của mẹ rất mạnh.

Điều chỉnh xong, mẹ lập tức bảo:

Chỉ cần là người là được.

Ba nhịn nữa, nhịn mãi.

Cuối cùng cũng nhịn được, không động tay.

Và dưới ánh mắt ra hiệu của mẹ.

Ba nói sẽ giúp tôi.

Thế là tôi ôm lòng mong đợi khôn xiết.

Đợi mãi, đợi mãi.

Ok, cậu ấy đến rồi, cậu ấy đến rồi!

Cốt truyện rẽ sang hướng tôi không ngờ tới.

Nhưng quá trình thì vô cùng mỹ mãn.

Chỉ là lỡ tay chơi quá đà.

Cậu ấy trông rất giận.

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Nửa đêm nhìn avatar WeChat của cậu ấy.

Tôi thăm dò gửi một câu “Xin lỗi”.

May quá.

Vẫn chưa bị chặn.

Thế là tôi bắt đầu gõ lạch cạch.

Tự kiểm điểm sâu sắc hành vi của mình.

Gõ xong một đoạn thật dài.

Kiểm tra đi kiểm tra lại rồi bấm gửi.

Một dấu chấm than đỏ to tướng hiện trước mắt.

Sau đó Lý thúc chia sẻ kinh nghiệm.

Hứa Dịch Chu quả nhiên đã thêm WeChat tôi lại.

Lại đi nhờ bác Hứa nói giúp.

Len lén chui vào văn phòng của Hứa Dịch Chu.

Lại được gặp cậu ấy rồi.

Nhất nhật bất kiến như tam thu đẳng.

Nhớ Chu Chu quá ╥﹏╥

Làm hòa rồi.

Tôi thật lợi hại.

Mới mất bấy nhiêu thời gian.

Có điều ấy mà.

Vẫn là vì cậu ấy quá thích tôi thôi.

Phiên ngoại 2 (cầu hôn)

Trần Tự là đồ biến thái.

Mới yêu thì giả vờ bình thường lắm.

Thời gian lâu dần là bắt đầu lộ mặt thật.

Tôi bỗng phát hiện.

Trần Tự thật sự thích vài thứ rất kỳ quặc.

Trong… một số thời điểm.

Nhưng dạo gần đây anh lại không còn “tự hành” nữa.

Ban đầu tôi còn thảnh thơi.

Vui vẻ qua mấy hôm.

Càng về sau càng thấy không đúng.

Đến mức tôi chủ động đội mấy thứ đó lên.

Vẫy tay gọi Trần Tự.

Anh cũng chỉ hôn tôi.

Giúp tôi tháo xuống.

Rồi ôm tôi ngủ.

Hoàn toàn không động lòng.

Điều đó làm tôi hơi hơi hụt hẫng.

Nhưng rất nhanh tôi bỗng hiểu ra.

Vì tôi thấy Trần Tự quên cất hộp nhẫn.

Ngay khi thấy hộp nhẫn.

Tôi không định lén quan sát anh nữa.

Bởi tôi cũng rất mong chờ anh sẽ cầu hôn tôi thế nào.

Hôm ấy Trần Tự nhắn cho tôi.

Bảo tối đưa tôi đi ăn.

Làm tôi mừng hết lớn.

Cầu hôn chưa, cầu hôn chưa?!

Thế là tôi lập tức ăn vận bảnh bao.

Khi Trần Tự tới đón tôi.

Còn khen một câu: Đẹp trai quá, muốn xé.

Suốt bữa ăn.

Tôi cứ trông chờ một cú bất ngờ.

Tiếc là không có.

Tới lúc ra khỏi nhà hàng.

Tôi mơ mơ hồ hồ bị Trần Tự kéo đi.

Chợt thấy một chỗ vây kín người.

Nghe nói hình như ai đó đang tỏ tình.

Trần Tự nhất quyết kéo tôi lại xem.

Vừa bước vào.

Mọi người lập tức nhường ra một lối.

Ở giữa là một trái tim kết bằng hoa hồng mạ vàng.

Tôi cảnh giác đảo mắt nhìn quanh.

Không thấy nhân vật chính.

Chẳng lẽ nhân vật chính là tôi?!

Trần Tự kéo tôi vào giữa trái tim hoa.

Moi nhẫn ra định quỳ xuống.

Không thể nào! Thật là tôi á?!!

Cứu với!

Quá sến quá ngại.

Đừng lại gần tôi!!!

Tôi tuyệt vọng nhắm mắt.

Lại lập tức mở ra.

Giật nhẫn trong tay anh đeo thẳng lên tay mình.

“Tôi đồng ý, tôi đồng ý!”

“Đồ dưới đất bảo người ta thu dọn.”

“Chúng ta đi nhanh đi!”

Anh ngơ ngác bị tôi kéo dậy chạy.

Vừa chạy hai bước đã kéo tôi lại.

“Đợi đã.”

“Còn một cái nữa.”

“Gì?”

“Bùm!”

Pháo hoa nổ bừng sau lưng tôi.

Tôi quay người ngước nhìn.

Rất đẹp.

Anh ghé bên tai tôi.

Khẽ nói:

“Hứa Dịch Chu.”

“Anh yêu em.”

“Em cũng vậy.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)