Chương 5 - Nhiệm Vụ Khó Khăn Của Con Trai

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Khai tuốt tuồn tuột.

Lần đó chú Trần hẹn ba tôi ra uống rượu.

Chú Trần nói cậu con trai của chú thích tôi thích đến muốn chết,

nhờ chú giúp một tay.

“Lúc đó ba vừa nghe nhé,”

“ba lập tức cãi nhau với chú luôn.”

“Sao có thể để con trai ba kết đôi với một thằng con trai chớ!”

Ba tôi nói chắc nịch, chính khí lẫm liệt.

“Sau đó thì… tức là…”

“chú Trần nói nếu chuyện này thành…”

“thì sẽ không tranh giành miếng đất kia với mình nữa…”

“nên là ba mới…”

“hy sinh tiểu gia…”

“vì đại cục…”

Tôi: “?”

“Tất nhiên rồi, con trai!”

“Ba chắc chắn vẫn phải xem ý con thế nào.”

“Chẳng phải vừa hay con bảo con thích con trai sao.”

“Ba rất dân chủ.”

“Ba cũng không trông mong con nối dõi tông đường.”

“Nhà mình có phải truyền ngai vàng đâu.”

Ba vỗ vai tôi.

Nói:

“Chỉ cần là người con thích,”

“ba đều ủng hộ.”

Tôi còn chưa kịp xúc động.

Đã nghe ba nói tiếp:

“Tiểu Tự cũng coi như biết gốc biết rễ.”

“Ba nghĩ… để hai đứa qua lại xem.”

“Không thích thì mình đổi.”

“Chủ yếu là miếng đất kia…”

“ba thật sự muốn…”

“Ồ.”

Tôi lạnh nhạt, quay người lên lầu.

Ba gọi giật tôi phía sau:

“Con trai à.”

“Thế hai đứa…”

“thật là không qua lại nữa à?”

“Ba đoán xem?”

Tôi vừa khe khẽ ngân nga vừa bước lên lầu.

Làm như không nhìn thấy gương mặt đang méo mó của ba.

07

Tắm xong, tôi ngồi trên giường.

Nhìn tin nhắn Trần Tự vừa gửi cho tôi.

Chỉ đơn giản ba chữ: “【Xin lỗi.】”

Tôi tựa đầu vào thành giường suy nghĩ một lúc.

Chặn luôn! Nhất định phải chặn luôn!

Tôi phải làm một người đàn ông có khí phách nhất!

Chặn xong, tôi quăng điện thoại sang bên.

Nằm trên giường tưởng tượng cảnh Trần Tự làm chó liếm nịnh tôi.

Sung sướng ngủ một giấc ngon lành.

Sáng sớm hôm sau.

Trời còn chưa sáng.

Tôi bị tiếng “quạ kêu” chói tai đánh thức.

Tôi giáng một cú xuống nệm.

Sáng sớm ở đâu ra quạ!!!

Tôi đầu bù tóc rối bước ra ban công nhìn xuống.

Đâu có con quạ nào?

Tôi cúi đầu nhìn tiếp.

Thấy Trần Tự mặt căng như dây đàn.

Ôm một cây ghita, ngồi giữa một vòng hoa hồng.

“……”

Ồ.

Hóa ra không phải quạ, là ghita.

【Ây da, sếp nhỏ.】

【Cậu tin tôi đi.】

【Cách này tuyệt đối có tác dụng.】

【Năm đó tôi cũng theo đuổi vợ tôi như thế.】

【Bảo đảm hiệu nghiệm, không sai được.】

Trần Tự xem xong tin Lý thúc gửi.

Lại lạnh mặt nhét điện thoại vào túi.

Ngẩng đầu lên.

Chạm ngay vào ánh mắt trong veo của tôi.

Mắt anh sáng lên.

Thuận tay với lấy chiếc loa cầm tay bên cạnh.

Đưa lên miệng chuẩn bị nói.

Tôi giật mình tái mặt.

Ra hiệu điên cuồng bảo anh cút ngay.

Cái này mà làm ba tôi thức dậy thì nguy to?

Tôi mấp máy môi bảo anh cút.

Anh lắc đầu làm ngơ.

Rút điện thoại giơ màn hình lên trời cho tôi nhìn.

Tôi nheo mắt cố nhìn cho rõ.

Hình như là giao diện WeChat.

Tôi lăn từ trên giường xuống lục điện thoại.

Bỏ chặn anh rồi nhắn:

“【Bỏ chặn rồi.】”

“【Dọn sạch dưới đó nhanh lên!!】”

“【Hí hí(^v^)~】”

Anh ôm ghita đứng dậy với vẻ mãn nguyện.

Nhìn chữ “hí hí” và cái emoji anh trả lời.

Tôi cứ thấy một cảm giác lệch pha cực mạnh……

Tiễn Đại Phật đi xong.

Tôi vừa nằm xuống tính ngủ bù một lát.

Thì cửa phòng bị gõ ầm ầm.

“Con trai con trai! Mau dậy!”

“Nhất thốn quang âm nhất thốn kim.”

“Thốn kim nan mãi thốn quang âm.”

“Ba đã sắp xếp cho con một vị trí ở công ty.”

“Mau dậy đi làm!!!”

Phiền 〜 chết 〜 đi 〜!!!

Tôi trùm chăn kín đầu, không muốn đáp.

Kết quả ba tôi tìm chìa khóa mở cửa ngay.

Lôi tôi từ trên giường dậy một cách thô bạo.

……

Thế sao lúc đầu còn gõ cửa làm gì?

08

Dưới uy hiếp và dụ dỗ của ba.

Tôi “tự nguyện” đến công ty.

Vừa mở cửa phòng làm việc.

Đã thấy một bóng lưng quen thuộc.

Mặc vest chỉnh tề đang…

Quét nhà?

Tôi phớt lờ.

Bước tới ngồi xuống ghế sau bàn làm việc.

Gác chân lên bàn.

Ngả ngớn nhìn anh.

Anh đi tới dựng cây chổi cho ngay ngắn.

Khẽ xoay nắm cửa.

“Cạch” một tiếng.

Khóa cửa lại.

???

Khóa cửa làm gì?

Tôi ngửi thấy một tia nguy hiểm.

Cảnh giác nhìn người đang chậm rãi tiến gần.

Trần Tự rót một cốc nước đưa cho tôi.

“Hứa Dịch Chu.”

“Xin lỗi.”

Lại là lời xin lỗi.

“Tôi đến chỉ để xin lỗi em.”

“Và—”

“theo đuổi em lại từ đầu.”

“Lại từ đầu?”

Tôi cười lạnh.

“Anh có theo đuổi tôi bao giờ đâu.”

“Lấy gì mà lại từ đầu?”

Khóe môi anh trĩu xuống.

Tâm trạng tôi khoan khoái.

Tôi ngoắc tay gọi anh.

“Chân tôi mỏi quá, giá mà có người……”

Chưa dứt lời.

Một bàn tay đã đặt lên.

Nhiệt độ quen thuộc truyền qua lớp vải mỏng.

Lòng bàn tay anh ấn nhẹ trên đùi tôi.

Tôi lim dim mắt vì dễ chịu.

Nhưng sao càng ấn càng đi lên thế?

Ê… ê ê!!

Sờ đi đâu đấy!

Tôi chụp lấy cổ tay anh.

Muốn chặn lại đà tiến công.

Anh phản tay nắm lấy tay tôi.

Khẽ miết vào lòng bàn tay.

Hơi nhột.

Tôi giãy giụa lấy lệ một cái.

Không thành.

Anh hôn dồn dập lên má tôi.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi, Hứa Dịch Chu.”

“Tôi thật sự rất thích em.”

Bị anh hôn đến hơi “không chịu nổi”.

Tôi vừa định vòng tay ôm anh đáp lại.

Thì anh đột nhiên đứng thẳng người.

Tôi ngoặt tay, đưa ra giữa chừng chỉ chạm vào tóc.

Anh không nói một câu, quay người.

Định đi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)