Chương 4 - Nhiệm Vụ Khó Khăn Của Con Trai

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ôm chăn nhìn anh đầy cảnh giác.

Nhưng anh nhấc tay một cái đã kéo tôi về.

Trong lúc tôi giãy giụa hấp hối.

Anh bình thản lột lớp chăn xuống.

Cuối cùng.

Anh bế tôi—kẻ đã kiệt sức—vào phòng tắm.

Tỉ mỉ lau rửa cho tôi từ trong ra ngoài.

Lại bế tôi—đang ngáp ngủ—ra bàn ăn.

Anh buộc tạp dề.

Bê một con cá, thò đầu từ bếp hỏi tôi:

“Thích ăn cá không?”

“Cũng được.”

“Thích cá gì, tôi làm cho cậu.”

Tôi buồn ngủ díp mắt, buột miệng đáp:

“Yêu anh đến chết không rời.”

“Gì cơ?”

Anh không nghe rõ, hỏi lại.

Tôi bừng tỉnh.

Lúc theo đuổi anh quen miệng nói vậy, may mà anh không nghe thấy.

Thế là tôi hướng vào bếp nói lại:

“Cá chua ngọt.”

05

Tôi húp bát canh cá anh vừa múc cho.

Ngẩng lên thấy anh đang chậm rãi gỡ xương cá giúp tôi.

Anh bỗng mở miệng hỏi:

“Cậu nghĩ thế nào rồi?”

“Gì cơ?”

Tôi còn đang uống canh, nói năng lúng búng.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi.

À, tôi nhớ ra rồi.

Tôi đặt bát xuống, cũng nhìn vào mắt anh.

“Trần Tự, tôi không đồng ý.”

“Vì sao?”

Tôi thở dài, chậm rãi nói:

“Thôi được rồi, Trần Tự.”

“Đừng lừa tôi nữa, tôi biết cả rồi.”

“Tôi biết hết rồi.”

“Tôi thấy bức ảnh gia đình đặt trong phòng anh.”

“Tôi nhớ ra rồi.”

“Tôi từng gặp ba của anh.”

“Ồ, ngay dạo trước thôi.”

“Ông ấy còn uống rượu chung với ba tôi.”

Tôi thấy ánh mắt anh thoáng thay đổi.

“Tôi nghĩ không thông, thật sự nghĩ không thông.”

“Tại sao các người phải lừa tôi?”

“Anh đã nói gì với ba tôi,”

“mới khiến ông ấy chịu phối hợp với anh?”

“Có phải anh nói anh thích tôi không, Trần Tự?”

“Anh…”

Anh mấp máy môi, lại chẳng nói nên lời.

“Anh thích tôi.”

“Thế nên anh cứ nhìn tôi giả vờ tỏ tình, theo đuổi anh.”

“Bám riết không buông.”

“Rồi lại nhìn tôi từng chút một thực sự thích anh.”

Nói đến đây, tôi không nhịn được bật cười.

“Thật mâu thuẫn, Trần Tự.”

“Anh không thấy rất mâu thuẫn sao?”

“Tại sao đã thích một người,”

“lại bắt người ta không ngừng chủ động tiến tới?”

“Cuối cùng còn khiến người ta tưởng rằng,”

“là anh ban cho họ chút xíu thương xót.”

“Hay là,”

“thực ra anh đâu có thích tôi.”

“Anh chỉ hưởng thụ tư thế của kẻ ở trên,”

“nhìn người ta vẫy đuôi cầu xin anh,”

“nhìn người ta bị anh đùa bỡn đến chóng mặt.”

“Anh thấy như vậy rất thú vị,”

“phải không?”

“Không phải, anh…”

Anh sốt sắng muốn nói gì đó.

Nhưng tôi đã không muốn nghe nữa.

Nhân lúc anh cúi đầu trầm ngâm không chú ý.

Tôi nhanh tay húp liền hai ngụm canh cá lớn.

Lau miệng rồi đứng dậy.

“Được rồi, tôi đi đây.”

“Anh khỏi tiễn.”

“Đến đây thôi.”

Tôi ra khỏi phòng, bước vào thang máy.

Cửa thang vừa khép lại.

Tôi lập tức phấn khích nhảy lò cò hai cái tại chỗ.

Kết quả kéo trúng mông đau nhói.

Nhe răng trợn mắt ôm mông, xuống thang máy.

Đồ khốn.

Cho anh ngày nào cũng lạnh nhạt với tôi.

Còn làm tôi thành ra thế này.

Tự mình ngoan ngoãn ngẫm lại đi.

Vừa đi tới ven đường.

Một chiếc xe tấp vào lề.

Cửa kính hạ xuống.

Tôi nhận ra là Lý thúc, tài xế của Trần Tự.

“Cậu Hứa.”

“Sếp nhỏ bảo tôi tới đón cậu.”

“Cậu muốn đi đâu?”

Cũng coi như anh ta còn chút lương tâm.

Không đi xe thì phí.

Tôi mở cửa ghế phụ, nhẹ nhàng ngồi lên.

Lý thúc cũng tầm tuổi ba tôi.

Vừa lên xe, ông đã bắt đầu khuyên nhủ:

“Cậu Hứa à.”

“Sếp nhỏ nhà tôi thực ra rất thích cậu.”

“Chỉ là ấy mà,”

“cậu ấy không giỏi bày tỏ.”

“Trong lòng cậu ấy không phải nghĩ thế đâu.”

“Cậu đừng giận cậu ấy…”

Ba la ba la ba la…

Tôi bỗng ôm mặt, bật khóc hu hu.

“Hu hu hu… tôi thật ngốc, thật sự.”

“Tôi chỉ biết thích một người thì phải theo đuổi,”

“kết quả là mặt nóng dán lên mông lạnh.”

“Tôi bị đối xử cứ lạnh chẳng nóng, hờ hững dửng dưng.”

“Đến cuối cùng còn quay lại bảo,”

“cậu ấy thích tôi biết bao nhiêu.”

“Cậu ấy có bày tỏ với tôi đâu,”

“cũng chẳng nói từng thích tôi,”

“đến một bông hoa cũng chưa từng tặng.”

“Tôi đâu phải giun sán trong bụng của cậu ấy,”

“sao biết cậu ấy thích tôi được, hu hu hu…”

Lý thúc lập tức luống cuống.

Tôi vừa ôm mặt khóc hu hu, vừa méo mó nở nụ cười.

Ngày nào cũng bắt tôi làm đồ ngốc vì anh.

Giờ cũng đến lượt anh làm đồ ngốc vì tôi rồi.

Sếp nhỏ.

06

Trần Tự ngồi trên sofa nhìn tin nhắn Lý thúc vừa gửi tới.

Lý thúc còn đặc biệt nhấn mạnh:

“Ây da, cậu không biết đâu.”

“Cậu Hứa khóc thương tâm lắm.”

“Khóc nấc lên từng chặp.”

“Tôi nhìn mà còn xót.”

“Cậu mau học cách theo đuổi người đi,”

“lo mà dỗ dành đưa người ta về nhé.”

Bên kia dỗ xong Trần Tự.

Lý thúc cũng đã đưa tôi về đến nhà.

Đến cửa.

Tôi khẽ mở hé một khe.

Thấy ba tôi đang lén lút gọi điện.

Xác nhận không làm hỏng cửa.

Tôi đá một cú mở toang.

Ba tôi giật bắn người.

Chậm rãi quay lại.

Nhìn thấy gương mặt tôi phóng đại với nụ cười tươi rói.

Ông gượng cười hai tiếng:

“Ha… ha ha, con trai về rồi à…”

Tôi không nói.

Ngồi xuống cạnh ông.

Cứ thế nhìn.

Cuối cùng.

Ông thật sự chịu không nổi ánh mắt tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)