Chương 3 - Nhiệm Vụ Khó Khăn Của Con Trai
Tôi nắm lấy vạt áo anh, muốn đáp lại, đầu ngón tay vô thức siết chặt.
Anh chặn cổ tay tôi, giơ cao qua đỉnh đầu, cúi xuống hôn tiếp nơi khóe môi, đường viền hàm, rồi chậm rãi dọc theo yết hầu.
Tôi bị hôn đến mức chân mềm, chỉ còn biết dựa vào anh để đứng vững.
Trong cơn mơ màng, tôi nghe tiếng tim mình đập gấp.
Mùi hương của anh phả đến, nóng và dày, khiến đầu óc tôi càng lúc càng trống rỗng.
Nhưng cảm giác nóng rực trên người tôi vẫn không thuyên giảm.
Tôi nôn nóng túm lấy vạt áo anh để đáp lại.
Anh bỗng dừng lại, ánh mắt trầm xuống nhìn tôi.
Tôi không hiểu, ngẩng đầu chủ động xin hôn.
Anh bế thốc tôi lên, đi thẳng vào phòng ngủ.
Đặt tôi xuống giường, cúi người áp sát.
“Hứa Dịch Chu.”
Anh gọi tên tôi.
“Cậu không phải nói, cậu thích tôi sao?”
Tôi ngà ngà gật đầu.
“Vậy bây giờ tôi gặp chút khó khăn.
Chỉ có cậu mới giúp được tôi.
Cậu chẳng phải nên nghĩa bất dung từ sao?”
“Tất, tất nhiên rồi, yên tâm đi!”
Tôi líu lưỡi đáp.
“Được.”
Anh cười.
Tôi khóc.
Mãi đến nửa đêm về sau.
Anh vẫn không có ý muốn dừng lại.
Tôi nhích lên phía trước, muốn trốn khỏi anh.
Anh nắm cổ chân tôi.
Lại kéo tôi về.
Nghe thấy tôi nức nở.
Anh đỡ lấy đầu tôi hôn xuống.
Vị mằn mặn của nước mắt.
Cuối cùng, tôi chịu không nổi nữa.
Cắn một cái lên xương quai xanh của anh.
Chuyện sau đó, tôi không còn nhớ rõ.
04
Khi tôi tỉnh lại lần nữa.
Trời đã sáng bạch.
Tôi khẽ động đậy.
Toàn thân đều đau.
Cảm giác xương cốt như sắp rã rời.
Vén chăn lên nhìn.
Trên người toàn là vệt bầm xanh tím lớn nhỏ.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Trong đầu lần lượt hiện về mọi chuyện xảy ra đêm qua.
Nhưng nghĩ kỹ một chút.
Xem như cũng đã xong nhiệm vụ ba giao.
Chắc giờ sếp nhỏ phải ghê tởm lắm.
Nghĩ vậy.
Tôi lại mở mắt.
Sếp nhỏ không biết vào từ lúc nào.
Trong tay còn cầm…
“!!!”
Tôi trừng to mắt.
Đây chẳng phải thứ ba đưa tôi tối qua sao?!
Quay đầu lại.
Đụng phải ánh mắt sếp nhỏ đang nhìn tôi, như cười như không.
Nguy to!!!
Tôi vội buột miệng: “Cái đó không phải của tôi!!”
Anh nhướn mày.
Tôi lại sửa miệng: “Không, cái này, tuy là của tôi, nhưng thứ bỏ vào rượu ấy, thật sự không phải tôi.”
”Tôi biết.”
“Biết mà anh còn…”
Thôi được.
Anh đúng là chưa hỏi tôi.
Tôi im lặng thì hơn.
Sếp nhỏ ngồi xuống mép giường.
Một tay chống nệm nhìn tôi.
“Nhưng chuyện đã xảy ra rồi. Bất kể là ngoài ý muốn hay vì điều gì khác. Cậu đều phải chịu trách nhiệm với tôi.”
“Tôi còn chưa bắt anh chịu trách nhiệm với tôi đâu…”
Tôi bực bội lầm bầm.
Anh làm như không nghe thấy, tiếp tục nói:
“Cho nên, cách giải quyết tốt nhất là—
Kết hôn với tôi.”
Anh ném xuống một quả bom.
Sấm nổ giữa trời quang, tôi choáng váng.
“Anh nói gì cơ?!”
“Kết hôn với tôi.”
Anh rất kiên nhẫn nhắc lại lần nữa.
“Anh—anh không phải kỳ thị sao?!”
“Ai nói với cậu tôi kỳ thị?”
Sếp nhỏ hờ hững liếc tôi một cái.
“Hơn nữa, cậu không phải bảo yêu tôi đến chết sao? Chúng ta kết hôn, cậu không vui à?”
“Vui” cái rắm.
Anh đứng dậy, chỉnh lại áo vest.
“Vui là được rồi, cho cậu nghỉ một ngày.
Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, tiện thể suy nghĩ cẩn thận.
Ngày mai nhớ đi làm.”
Trước khi đi.
Sếp nhỏ rất thuần thục hôn khẽ khóe môi tôi.
Trong ánh mắt đờ ra của tôi.
Xoay tay vò đầu tôi rồi rời đi.
Anh đi rồi.
Tôi vội tìm điện thoại ở đầu giường.
Mở máy.
Lóc cóc nhắn cho ba cầu cứu:
“【Ba! ba ruột của con!! Cứu con cứu con cứu con cứu con cứu con!!!】”
“【Cái Trần Tự đó căn bản không phải thẳng nam.】”
“【Ảnh còn bắt con kết hôn với ảnh! Kết hôn đó!!】”
Đợi một lúc không thấy trả lời.
Tôi gọi điện thẳng qua.
Chuông reo rất lâu mới có người nghe.
Bên kia rất náo nhiệt.
Lờ mờ nghe được mấy câu—
“Thành rồi… có cách… thông gia…”
Tôi đang định lên tiếng.
Thì bị ba tôi chặn lại một câu.
“Con trai à!
Bên ba còn chút việc.
Mình nói sau nhé!”
Cạch!
Điện thoại bị cúp.
Tôi đờ người một lúc.
Không đúng.
Rất rất là không đúng!
Tôi quấn chăn tự suy nghĩ hồi lâu.
Nhưng vì tối qua ngủ quá muộn.
Tôi lại mơ màng thiếp đi.
Chợp mắt một cái.
Trời đã tối đen.
Tôi mò mẫm trên giường tìm được điện thoại.
Đang định đặt đồ ăn ngoài cho mình.
Cửa “cạch” một tiếng mở ra.
Não tôi lập tức giật thót.
Xong rồi!!!
Tôi quên mất là mình đang ở nhà sếp nhỏ!
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Tôi đành trùm chăn kín đầu giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân dừng bên giường.
“Còn chưa đi?”
Giọng sếp nhỏ nghe không mấy ngạc nhiên.
Tôi tiếp tục giả chết.
Anh chậm rãi thò tay vào trong chăn.
“Đã không đi.
Xem ra là còn luyến tiếc tôi.
Hay là chúng ta…”
Tôi giật nảy.
Lăn từ trên giường dậy.