Chương 2 - Nhiệm Vụ Khó Khăn Của Con Trai
Anh ngước mắt nhìn tôi một cái.
Tôi bất đắc dĩ gật đầu.
Tôi chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi.
Vậy mà còn phải kiêm nhiều chức.
02
Buổi tối.
Tôi hết lòng hết sức làm tài xế.
Sắp tới nơi.
Sếp nhỏ bỗng hỏi tôi:
“Tửu lượng cậu thế nào?”
“Tửu lượng á? Tôi nghìn ly không say! Hồi trước tôi đi nhậu với hơn chục đứa, tôi uống cho tụi nó gục hết, mặt tôi còn chẳng ửng đỏ!”
Tôi khoác lác ầm trời.
Trong bóng tối, hình như anh khẽ cười.
“Vậy sao? Mong lát nữa cậu cũng nói được như thế.”
“Gì cơ?”
Tôi không nghe rõ, lại hỏi lần nữa.
“Không có gì, lát nữa chắn giúp tôi mấy ly.”
“?”
Trợ lý còn phải chắn rượu à?
Tới hội sở.
Tôi đỗ xe xong.
Đi theo sau sếp nhỏ bước vào.
Bình thường tôi hay theo ba đến mấy chỗ này.
Tôi thấy hơi chán.
Nhân lúc sếp nhỏ đang bàn chuyện với người ta.
Tôi đi xin phục vụ một ly rượu.
Lén trốn vào góc.
Loáng thoáng như thấy một bóng người quen quen.
Tôi lén theo sau hắn vào nhà vệ sinh.
Vào trong rồi.
Tôi vỗ mạnh từ sau lưng hắn.
“Ba!!! Sao ba ở đây?”
Ba tôi giật nảy mình.
Ôm ngực kêu: “Ây da~”
Tôi cắt ngang.
“Thôi, đừng giả vờ nữa ba, sức khỏe ba còn tốt hơn con.”
Ông “hê hê” cười hai tiếng.
Lại làm mặt nghiêm hỏi tôi:
“Con trai, nhiệm vụ ba giao cho con làm tới đâu rồi?”
“Ba, con thấy Trần Tự hình như không kỳ thị lắm, con theo đuổi mà hắn chẳng khó chịu tẹo nào, còn cảm giác… có vẻ hơi vui ấy, tin tức của ba có khi sai rồi hả?”
Mắt ba tôi lảng đi một chút.
“Không, không thể, ba mày bao giờ nhầm, chắc là do con chưa đủ cố gắng.”
Nói xong.
Ông lại thần thần bí bí móc từ ngực ra một món đồ.
“Nghe ba đi, liều thuốc mạnh kế tiếp, đảm bảo hữu hiệu!”
“Cái gì đây?”
Ba tôi ghé tai thì thầm mấy chữ.
Tôi thất kinh biến sắc.
“Cái này sao được?!”
Miệng thì chính trực từ chối.
Tay lại cầm lấy đồ.
“Con không phải loại người đó.”
Trước khi đi, ba còn vỗ vai tôi.
Nặng lòng dặn:
“Siêu xe đời mới.”
“……”
Ông đi rồi.
Tôi tiện tay nhét đồ vào túi.
Điện thoại rung một cái.
Tôi mở ra xem.
Là tin nhắn sếp nhỏ gửi:
“【Ở đâu? Lại đây chắn rượu.】”
Tôi rửa tay xong.
Bước ra khỏi nhà vệ sinh đi tìm sếp nhỏ.
Khi tìm được sếp nhỏ.
Một ông thương gia đang dắt theo con gái đứng đối diện anh.
Cô con gái kia mặt đỏ ửng thẹn thùng.
Đang nâng một ly rượu đưa cho sếp nhỏ.
Mặt sếp nhỏ đỏ bừng.
Nhìn là biết uống không ít.
Có vẻ anh không tiện từ chối.
Đành nhận lấy ly rượu ấy.
Vừa nhấp một ngụm.
Đã bị tôi lao tới nhanh tay đoạt lấy.
Tôi ngửa cổ uống cạn, uống hơi gấp.
Một giọt rượu theo khóe môi chảy xuống xương quai xanh.
Rồi theo xương quai xanh trượt xuống dưới.
Hơi lạnh, tôi nhíu mày.
Không để ý bên cạnh có một ánh mắt tối thẳm đang dán chặt lên mình.
Ông thương gia thấy vậy, cũng khó nói gì.
Hàn huyên vài câu rồi dắt con gái rời đi.
Con gái ông ta lúc đi còn tức tối lườm tôi mấy cái.
Thấy sếp nhỏ hơi say.
Tôi hỏi anh có muốn về không.
Anh gật đầu.
Tôi bèn đỡ anh đi ra ngoài.
Hoàn toàn không thấy tia sáng trong mắt anh loé lên một cái.
03
Ra khỏi hội sở, gió bên ngoài rất lạnh.
Nhưng không biết vì sao.
Tôi lại thấy càng lúc càng nóng.
Cảm giác đầu hơi choáng váng.
Tôi gắng gượng đi tới trước xe.
Bỗng nhớ ra cả hai chúng tôi đều đã uống rượu.
Sếp nhỏ lấy chìa khóa xe trong tay tôi.
“Xe tôi sẽ nhờ người đến lái đi, tôi có căn hộ gần đây, cậu đưa tôi qua đó trước nhé.”
Tôi làm theo chỉ dẫn trên điện thoại.
Vừa đi vừa cởi cúc áo.
Nóng quá, đầu óc mơ màng.
Cảm giác ở eo có thêm một bàn tay.
Đôi tay men theo những cúc áo tôi vừa gỡ.
Lại cài từng chiếc một.
Tôi hơi bực, đang định giằng ra.
Thì bị người ta ôm ngang lưng bế bổng.
Bên tai như có người đang nói.
Giọng rất khẽ: “Không phải bảo nghìn ly không say sao?”
Tôi cố mở mắt, là sếp nhỏ.
Anh ấy không phải say rồi sao?
Hơn nữa sếp nhỏ “kỳ thị” đến thế.
Sao có thể ôm tôi?
Tôi nhìn kỹ lại, đúng là sếp nhỏ.
Trán anh rịn mồ hôi, người cũng hơi nóng.
Đúng rồi.
Ly rượu kia anh cũng uống một ngụm.
Tuy ý thức tôi không quá tỉnh táo.
Nhưng cũng hiểu là có kẻ đã bỏ thuốc.
Nhìn gương mặt sếp nhỏ gần trong gang tấc.
Trong cơn mơ hồ.
Tôi cũng không phân rõ là vì nhiệm vụ.
Hay vì điều gì khác.
Tôi ngửa cằm lên.
Khóe môi ẩm ướt khẽ cọ nơi hõm cổ anh.
Tôi nhíu mày nghĩ một chút.
Thò đầu lưỡi, khẽ liếm một cái.
Tôi cảm nhận được sếp nhỏ khẽ rùng mình.
Rồi sải bước nhanh hơn.
Lên thang máy xong.
Tôi cảm thấy có gì đó đang cọ cọ bên khóe môi mình.
Cũng khá dễ chịu.
Tôi nghiêng đầu định đáp lại.
Thang máy mở ra.
Vào phòng, đèn còn chưa bật.
Một nụ hôn vội vã đã chặn lấy tôi.
Anh hôn dồn dập.
Nhân lúc tôi sơ ý liền tách môi tôi ra.
Hơi thở anh quấn lấy, mang theo vị rượu nhè nhẹ.
Môi anh mơn man nơi khóe miệng tôi, từng nhịp dồn dập đến mức tôi gần như không kịp hít thở.
Đầu lưỡi lướt qua vòm miệng, chạm rất nhẹ khiến tôi run lên.
Anh lại nghiêng đầu, tìm lấy lưỡi tôi, quấn quýt không rời.
Bàn tay anh ôm lấy lưng tôi, dọc theo sống lưng mà vuốt xuống, dễ dàng tìm được điểm khiến tôi mềm nhũn.
Tôi bị đẩy dựa vào tường, sau gáy là mặt tường mát lạnh, trước ngực là thân nhiệt rực nóng của anh.
Áo khoác trượt khỏi vai tôi, rơi xuống phát ra một tiếng rất khẽ.