Chương 4 - Nguyện Trung Thành Với Nàng
10
Khi bàn tay của tướng lĩnh phản quân sắp chạm vào y phục của tiểu Công chúa, ta liền dùng vỏ kiếm đánh bay cái móng heo bẩn thỉu ấy ra ngoài, bất chấp bay người tới mang nàng rời đi.
Có lẽ tiểu Công chúa sẽ hận ta vì không để ý đến tâm nguyện của nàng, nhưng ta nào có quản nhiều như vậy, chả lẽ phải để ta trơ mắt nhìn nàng trước mặt người khác chịu nhục? Không bằng giết ta thì hơn.
“Kỳ Liên…” Tiểu Công chúa nâng mắt nhìn ta, giống như rất nhiều năm trước, hai tay nàng ôm chặt cổ ta chậm rãi siết chặt: “Lâu rồi không gặp.”
Nhịp tim ta đột nhiên đập rất nhanh, trong lòng muôn vạn con sóng cuối cùng chỉ giản lược thành một tiếng “ừm”.
Trong mắt ta, tiểu Công chúa mỉm cười, trên mặt nàng không hề có một chút gì thương tâm giống như lúc bị Yên Vân đẩy ra.
Nhưng nàng lại nói với ta: “Kỳ Liên, Yên Vân hắn vứt bỏ ta.’’
“Ừm.”
Miệng lưỡi ta trì độn, rất muốn an ủi nàng nhưng lại chẳng biết mở miệng nói gì.
Ta sợ ta không biết nói chuyện sẽ chọc nàng giận dỗi thương tâm nhiều hơn.
“Chờ về kinh thành, ta sẽ cầu xin phụ hoàng ban thưởng một bức hưu thư (ly hôn).” m thanh tiểu Công chúa rất nhỏ, giống như tự nói với chính mình.
Ta bắt đầu mong chờ lời nói kế tiếp của nàng.
“Sau này, chúng ta……” Không đợi tiểu Công chúa nói xong, chúng ta đã bị người cản lại.
Ta tức giận nhìn về phía Thẩm Tinh đột nhiên xuất hiện: “Tránh ra.”
Ngoại trừ tức giận thì nhiều hơn là sợ hãi.
Đây là Thẩm Tinh, người có thể để tiểu Công chúa từ bỏ tất cả mà theo hắn rời đi.
“Linh Ngọc, ta về rồi.”
Thẩm Tinh hoàn toàn không để ta vào mắt, ánh mắt hắn sáng rực, trong đó chỉ có mỗi bóng hình tiểu Công chúa.
Ta nghiêng người ngăn cản tầm nhìn của hắn, đôi mắt lặng lẽ nhìn về hắn phảng phất hiện lên sát ý.
Ta muốn giết hắn.
“Linh Ngọc, lúc trước là ta đã hiểu lầm muội, bây giờ ta về rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu rồi.”
Lúc Thẩm Tinh nói ra lời này, trong lòng ta hiện ra nỗi sợ hãi chưa từng có.
Tiểu Công chúa vừa tạo cho ta một giấc mộng viễn vông tươi đẹp, ta sợ chỉ với một câu nói của Thẩm Tinh đã khiến giấc mộng ấy tan vỡ hoàn toàn.
Ta không thể khắc chế sát khí lan ra toàn thân.
Mãi đến khi tiểu Công chúa nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve lồng ngực của ta, nơi trái tim vì nàng mà rộn nhịp, ta giống như chú chó nhỏ vẩy đuôi mừng chủ về nhà, chỉ cần nàng sờ sờ đầu vài cái trong nháy mắt đã được an ủi vỗ về.
Ta tủi thân nhìn tiểu Công chúa trong lòng, nàng cũng nhìn về phía ta để ta yên tâm.
“Tinh ca ca, ta tưởng rằng huynh cũng tâm cao hiển hách như Thẩm tướng quân.” Tiểu Công chúa ra hiệu cho ta thả nàng xuống, ta ôm tiểu nàng quỳ gối xuống, để nàng an toàn tiếp đất.
“Nếu Thẩm tướng biết ngươi phản quốc, hắn ở dưới cửu tuyền sẽ khó lòng yên ổn.”
Trong mắt ta đều là bóng hình của nàng, ta nhìn sống lưng thẳng tắp của nàng khi nói chuyện, bên trong thân thể nhỏ bé ấy tràn đầy những đạo lý kinh thiên vĩ địa.
Nàng làm ta lo sợ bất an, cũng làm ta không khỏi mỉm cười.
“Phụ thân ta? Thẩm tướng quân trong miệng của muội, người vì Lê triều cả đời chinh chiến, kết quả thì thế nào? Không phải vẫn bị hại chết sao?”
Trong mắt Thẩm Tinh tràn đầy thù hận: “Thẩm gia ta mấy đời trung lương, cuối cùng kết cục nhận được là gì?”
“Linh Ngọc, ta biết muội không giống với phụ hoàng của muội, trở về bên cạnh ta, ta sẽ đối xử với muội thật tốt.”
Nói tóm lại, Thẩm Tinh quyết tâm đoạt tiểu Công chúa với ta.
Ta dùng kiếm bảo vệ trước mặt tiểu Công chúa.
Tiểu Công chúa đặt tay lên cổ tay của ta, ra hiệu cho ta đừng hành động lung tung.
“Ta sẽ không đi với ngươi.”
Câu này…
Ta hạ mắt nhìn chăm chú đỉnh đầu tiểu Công chúa, trong lòng như bôi một lớp mật ong.
Ta nghĩ ý Công chúa nói không đi theo Thẩm Tinh, nàng sẽ đi theo ta!
Mẹ kiếp, hôm nay là ngày gì thế?
Hôm nay là ngày tiểu Công chúa từ chối Thẩm Tinh vì ta.
Ta lập tức nhấc vỏ kiếm, chỉ cần tiểu Công chúa không đồng ý, mười tên Thẩm Tinh lao vào đây cũng đừng hòng mang nàng đi.
Nhưng chúng ta vẫn bị Thẩm Tinh trì hoãn một khoảng thời gian.
Không lâu sau, phản quân đã bao vây Giang Châu, muốn mang tiểu Công chúa bình yên đi ra cũng chỉ có thể chờ đến đêm mới tính kế được.
Thật ra nếu ta liều mạng với phản quân một phen, ta lúc ấy cũng có thể mang nàng rời khỏi Giang Châu.
Tại sao ta lại do dự?
Bởi vì tiểu Công chúa nói nàng muốn hòa ly với Yên Vân, bởi vì nàng còn chưa nói xong câu “Sau này…”
Sát thủ không thể do dự, cả đời này ta chỉ do dự duy nhất một lần, thế nhưng để lại hối tiếc cả một đời
11
Thẩm Tinh ngoài miệng nói rằng muốn cùng tiểu Công chúa bắt đầu lại từ đầu, nhưng hắn dùng tính mạng bách tính Giang Châu để uy hiếp nàng quay về cùng hắn.
“Kỳ Liên, ngươi đi đi.” Bên miệng tiểu Công chúa mang theo ý cười nhàn nhạt, ý cười không hề chạm tới đáy mắt: “Về giang hồ của ngươi đi.”
Nàng lại muốn lần nữa đẩy ta ra.
“Thiên hạ sụp đổ, sông núi vỡ tan, giang hồ sớm đã chẳng còn tồn tại.” Ta trầm giọng nói.
Ta hy vọng tiểu Công chúa cho phép ta tiếp tục ở bên cạnh nàng, nhưng nàng vẫn dùng sự im lặng từ chối ta.
Lúc Thẩm Tinh đón lấy tiểu Công chúa, trong mắt hắn phát ra ánh sáng, bộ dáng nịnh nọt kia chẳng khác gì một con ch.ó.
Nhưng cho dù là chó, ta là một con ch.ó trung thành bảo vệ nàng, còn Thẩm Tinh kia chỉ là một con ch.ó điên mà thôi.
Tiểu Công chúa không muốn ta đi theo nàng, vậy nên ta chỉ có thể đứng từ xa liếc nhìn nàng một cái.
Ta vốn cho rằng Thẩm Tinh dốc lòng mang tiểu Công chúa đi sẽ hết sức trân quý nàng.
Nhưng phản quân nhanh chóng đánh tới kinh thành, chín vạn phản quân mấy ngày mấy đêm không thể phá thành, nếu cứ kéo dài viện quân sẽ kịp quay về, bọn họ chắc chắn thua cuộc.
Thẩm Tinh lần nữa lựa chọn bỏ rơi tiểu Công chúa.
Hắn bắt tiểu Công chúa trước cửa thành uy hiếp Hoàng thượng mở cửa.
Tiểu Công chúa một thân lụa trắng, mỏng manh đứng thẳng trong gió lạnh, tay áo tung bay, thân hình nàng lại chẳng hề lung lay dao động.
Nàng là một nữ tử, nhưng sống lưng lại thẳng tắp hơn rất nhiều nam nhân nào trong thiên hạ.
Khóe miệng nàng mang theo ý cười nhàn nhạt, nàng tỉ mỉ nhìn về phía tường cao ngăn cản nàng.
Cửa thành này là điểm mấu chốt của Lê triều, Hoàng thượng tất nhiên không thể vì một tiểu Công chúa mà từ bỏ cả thiên hạ.
Cánh cửa chia thành hai ranh giới, một bên là Thẩm Tinh một bên là Hoàng thượng, kẹt ở giữa chính là thân hình đơn bạc của tiểu Công chúa.
“Hoàng thượng Lê triều, nếu không mở cửa đầu hàng, tiểu Công chúa của Lê triều các ngươi sẽ chịu tội.” Tướng lĩnh phản quân cao giọng hô.
Ta như làn gió từ tường thành lao xuống, Thẩm Tinh cũng sớm đã phòng bị, đội ngũ cung tiễn vạn người đều chĩa về phía ta.
Ta đạp gió bay về phía nàng.
Ta muốn dẫn nàng đi, ta nhất định phải mang nàng đi!
Sau này mặc kệ nàng từ chối như thế nào ta cũng sẽ không để nàng rời đi.
Người kia là vị tiểu Công chúa ta nâng trong lòng bàn tay, ta dù chỉ nhìn nàng nhiều thêm một chút cũng cảm thấy nàng bị ta nhiễm bẩn.
Sao có thể để thứ súc sinh các ngươi hết lần này đến lần khác tổn thương nàng?
Ta tự xưng là thiên hạ đệ nhất, sao có thể không bảo vệ được một nữ nhân?
Tiểu Công chúa nhìn thấy bóng dáng của ta, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Không phải ta đã nói ngươi rời đi sao?”
Lần đầu tiên tiểu Công chúa nghiêm mặt nói chuyện với ta, trong mắt nàng chứa đầy tức giận, dáng vẻ dữ dằn kia cực kỳ giống con mèo con trong cung bị trêu chọc tới nhe răng múa vuốt.
“Trong loạn thế không có giang hồ, ta cũng chẳng có chỗ nào để đi.”
Ta vốn muốn nói: Tiểu Công chúa, ta chẳng thể rời xa người.
Mưa tên chợt đến, ta nhanh chóng ném y phục ra bảo hộ nàng.
Thẩm Tinh hô to dừng lại, khuôn mặt nhỏ của tiểu Công chúa hiện ra vẻ sợ hãi.
12
Mệnh lệnh của Thẩm Tinh giống như mất đi hiệu lực.
m thanh mũi tên sưu sưu không ngừng vang lên sau lưng, ta ôm lấy tiểu Công chúa, không ai có thể đuổi kịp ta.
Ta phi người lên chỗ cao phát hiện binh lính của Thẩm Tinh không có kẻ nào kéo tên.
Tâm ta lạnh dần.
Là binh lính Hoàng gia trên tường thành.
Bọn hắn muốn tự tay gi.ết tiểu Công chúa, như thế sẽ chẳng còn ai có thể uy hiếp được vương triều của bọn hắn nữa.
Tiểu Công chúa hai tay đặt trên vai ta, nàng áp vào người ta thật chặt, như thể nghe rõ nhịp tim của ta.
Sắc mặt nàng lạnh nhạt, ngoài miệng lại treo một nụ cười: “Kỳ Liên, đừng trách phụ hoàng, đây là nhà của chúng ta.”
“Ta là nữ nhi nhưng ta cũng là công chúa.”
Tiểu Công chúa của ta, tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này nàng vẫn không quên sứ mệnh của Hoàng gia.
Tim ta đập nặng nề, từng trận co rút đau đớn lan ra toàn cơ thể.
Lúc này, mưa tên càng thêm dày đặc, ta khó khăn tìm kiếm từng khe hở.
Tiểu Công chúa nhìn về phía ta, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi.
“Kỳ Liên, dừng lại đi, ta không đi được.”
“Không!” Trong mắt ta bỗng nhiên có chút mơ hồ.
Đây là lần đầu tiên ta cãi lời nàng, cũng là lần cuối cùng.
Nàng buông lỏng đôi tay đang ôm chặt lấy ta, “Kỳ Liên, ta mệt rồi.”
Nàng mệt rồi, ta muốn để nàng nghỉ ngơi.
Khi mũi chân ta chạm đến tường thành, nàng đột nhiên nghiêng người, vẫn là chiếc bóng quen thuộc ấy.
Là nàng, hôn lên môi ta.
Cũng cố ý chắn đi tầm mắt của ta.
Tiếng mũi tên rào rít vọt đến, ta không kịp né tránh nữa, âm thanh cuối cùng của cung tiễn là tiếng đâm bén nhọn vào da thịt.
Đau đớn trong dự liệu không hề chuyền đến, nhưng tiểu Công chúa của ta ngã xuống trong ngực ta.
Mưa tên thoáng chốc đình trệ, giống như gửi đến một lời chào chỉnh tề.
Ta là một sát thủ coi thường sinh tử.
Nhưng thời này khắc này, lần đầu tiên ta cảm nhận được nỗi sợ hãi mà cái ch.ết mang lại.
Cái ch.ết, đáng sợ đến tê tâm liệt phế.
Cái ch.ết, đau đến thấu cả ruột gan.
“Nàng làm gì vậy? Nàng đang làm cái gì vậy?” Ta nghe thấy âm thanh đang run rẩy của mình.
Hô hấp của tiểu Công chúa lúc này giống như Hoàng hậu đã uống qua độc dược khi trước, dần dần suy yếu.
Mặc kệ thế nào, nàng vẫn không quên nhíu mày khuyên bảo ta: “Đã bảo ngươi đi, ngươi vì sao không đi? Thừa dịp bây giờ, đi mau.’’
Toàn thân ta run rẩy, luống cuống tay chân ôm lấy tấm lưng bị tên đâm đẫm máu của nàng.
Ta thậm chí còn không biết nên đặt tay mình ở đâu.
Chẳng biết Thẩm Tinh lúc nào đã lặng lẽ phi đến cạnh ta, hắn xông lên muốn cướp đi tiểu Công chúa.
Hắn đến đoạt con tin của hắn, mà ta, muốn che chở người ta yêu.
Ta vung kiếm chém bay hắn.
Tiểu Công chúa giơ tay lau nước mắt trên mặt ta, nàng thở dài.
“Đừng khóc, Kỳ Liên, ta không đau.”
Mưa tên đã không còn, ta ôm tiểu Công chúa bay vào trong tường thành.
Trong cung có thái ý, ta hy vọng bọn họ có thể cứu nàng.
......
Tuyết đầu mùa rơi trên mặt ta, tiểu Công chúa giống như trước đây vòng tay ôm chặt lấy vai ta.
Nàng ngay cả chớp mắt cũng không còn chút sức lực nào.
“Đừng cử động, đừng cử động.” Ta cầu xin nàng.
Ta hét lên với đám cung nữ: “Tìm ngự y!!! Mau tìm ngự y nhanh lên!!!”
Ta đoán rằng dáng vẻ ta lúc này cực kỳ chật vật, ta hệt như tên điên mất trí.
Ta biết rõ, sẽ không ai cứu nàng.
Cũng không cứu được nàng.
Tiểu Công chúa còn đang lau nước mắt cho ta, âm thanh nàng càng ngày càng nhỏ, nàng giống như trước đây, nhẹ nhàng vỗ về vị trí trái tim ta, nàng nói: “Đừng sợ, đừng sợ, Kỳ Liên, ngươi đừng sợ.”
Thân thể ta không kiềm chế run rẩy, ta sợ, ta thật sự rất sợ.
“Kỳ Liên……” Tiểu Công chúa bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nàng kéo lấy vạt áo của ta: “Ta luôn bị người khác vứt bỏ…”
Nàng nhìn ta đi tiểu Công chúa, nàng quay đầu lại nhìn ta một lần thôi, ta vẫn luôn ở phía sau nàng đây...
Lời nói trong lòng nói lên lại biến thành tiếng nức nở, chính ta cũng không nghe thấy mình đã nói gì.
“Kỳ Liên, nếu như thiên hạ có thể thái bình thì thật tốt, đến lúc đó…”
Tiểu Công chúa ho ra một ngụm máu, ta chỉ có thể không ngừng chớp mắt mới có thể nhìn rõ mặt nàng.
Đến lúc đó cái gì? Hả? Đến lúc đó cái gì, nàng nói đi tiểu Công chúa của ta?
Ta đang nghe nàng nói đây…
13
Tiểu Công chúa ch.ết.
Bị người trong lòng nàng hại ch.ết.
Ta đem thi thể tiểu Công chúa đến trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng ghé đầu vào người tiểu Công chúa khóc rống, ta lại cảm thấy dối trá đến cực điểm.
Nếu như không phải vì hắn lôi kéo quyền thần mà gả tiểu Công chúa đi, tiểu Công chúa đã có thể ở Trường Lạc cung bình an trải qua một đời.
Dù nàng đã từng nói, bị đem ra ngoài giao dịch là trách nhiệm, là sứ mệnh của nàng, nhưng ta vẫn không thể không hận tên Hoàng thượng vô năng đố kỵ này.
Tiểu Công chúa vì hắn mà ch.ết.
Ta xin Hoàng thượng binh quyền, trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Lê triều trọng văn khinh võ, phủ tướng quân bị nhổ cỏ tận gốc, Lê triều đã không còn võ tướng nào có thể đem ra nữa.
Ta đã từng xuất thân từ phủ tướng quân. Sư phụ Thẩm Kiêu của ta năm đó là Trấn Quốc tướng quân đánh đâu thắng đó của Lê triều.
Năm đó sư phụ hỏi ta muốn theo hắn chinh chiến sa trường làm một tướng quân vang danh thiên hạ hay muốn trốn đi giang hồ trở thành một đại hiệp tự do tự tại.
Ta không chút do dự chọn ý sau, trong giang hồ trở thành đệ nhất sát thủ.
Sát thủ mà, là kẻ lấy tiền làm việc, nhưng cũng chỉ có thể giết kẻ xấu.
Nghĩ đến ta lại hối hận vì quyết định này.
Ta nên theo sư phụ làm tướng quân, như thế sẽ không cần lén lút thích tiểu Công chúa, ngày đêm mặc cảm tự ti cảm thấy mình không xứng với nữ tử hoàn mỹ như nàng.
Có lẽ nếu ta lựa chọn làm tướng quân có quyền có thế, Hoàng thượng cũng sẽ gả Công chúa cho ta, kim qua thiết mã*,phù dung trướng noãn*, đối ảnh thành đôi*.
*Hình dung tư thế anh hùng của các chiến sĩ cầm giáo cưỡi ngựa xông ra trận.
*Đêm nào cũng là đêm xuân.
* n ái như hình với bóng.
Có lẽ, tiểu Công chúa của ta sẽ không chịu nhiều ủy khuất như vậy, cũng không vì cái gì mà ch.ết sớm đến thế.
14
Thẩm Tinh xuất thân từ phủ tướng quân, bằng tài thao lượt trên sa trường hắn một đường chém gi.ết, binh lính Lê triều hoàn toàn chẳng chống đỡ nổi.
Nhưng cái bản lĩnh đó của hắn, ở trước mặt ta không đáng được nhắc tới.
Lúc trước khi sư phụ còn tại thế, người đã từng nói qua, luận võ thuật hay mưu lượt ta đều có thiên phú dị thường.
Chỉ là lòng ta không ở chốn này, lúc trước không gặp được tiểu Công chúa ta chỉ muốn tiêu dao trong giang hồ sơn dã.
Hiện tại Công chúa đã ch.ết, kiếm của ta vì nàng mà rời vỏ.
Chưa đầy một tháng ta đánh cho phản quân của Thẩm Tinh hoa rơi nước chảy, hoảng hốt bỏ chạy về phương Bắc.
Ở Mạc Bắc ta bắt sống được Thẩm Tinh, vốn định một kiếm kết liễu mạng hắn, nhưng nghĩ lại mạng của hắn là do tiểu Công chúa ban cho, ta lại hạ kiếm trong tay xuống.
Thật ra, ta sợ hắn đi gặp tiểu Công chúa trước ta một bước.
Ta tìm ra tên gian tế hạ lệnh gi.ết tiểu Công chúa, mượn tay hắn nắm giữ binh quyền Lê triều.
Lê triều khôi phục dáng vẻ yên tĩnh như trước.
Ta ở Mạc Bắc thay Lê triều canh giữ biên cương ba mươi hai năm, ba mươi hai năm này, ta nhìn mặt trời lặn trên sông dài, suy nghĩ ngàn vạn ngày đêm.
Tiểu Công chúa nói, đây là nhà của nàng.
Tiểu Công chúa nói, thiên hạ này có thể lần nữa thái bình thật là tốt.
Thiên hạ hiện này đã thái bình mấy chục năm, ta vẫn không nghĩ ra được lời nói phía sau của tiểu Công chúa là gì.
Đến lúc đó cái gì hả tiểu Công chúa, nàng sao lại không nói cho ta biết chứ.
HOÀN
Khi bàn tay của tướng lĩnh phản quân sắp chạm vào y phục của tiểu Công chúa, ta liền dùng vỏ kiếm đánh bay cái móng heo bẩn thỉu ấy ra ngoài, bất chấp bay người tới mang nàng rời đi.
Có lẽ tiểu Công chúa sẽ hận ta vì không để ý đến tâm nguyện của nàng, nhưng ta nào có quản nhiều như vậy, chả lẽ phải để ta trơ mắt nhìn nàng trước mặt người khác chịu nhục? Không bằng giết ta thì hơn.
“Kỳ Liên…” Tiểu Công chúa nâng mắt nhìn ta, giống như rất nhiều năm trước, hai tay nàng ôm chặt cổ ta chậm rãi siết chặt: “Lâu rồi không gặp.”
Nhịp tim ta đột nhiên đập rất nhanh, trong lòng muôn vạn con sóng cuối cùng chỉ giản lược thành một tiếng “ừm”.
Trong mắt ta, tiểu Công chúa mỉm cười, trên mặt nàng không hề có một chút gì thương tâm giống như lúc bị Yên Vân đẩy ra.
Nhưng nàng lại nói với ta: “Kỳ Liên, Yên Vân hắn vứt bỏ ta.’’
“Ừm.”
Miệng lưỡi ta trì độn, rất muốn an ủi nàng nhưng lại chẳng biết mở miệng nói gì.
Ta sợ ta không biết nói chuyện sẽ chọc nàng giận dỗi thương tâm nhiều hơn.
“Chờ về kinh thành, ta sẽ cầu xin phụ hoàng ban thưởng một bức hưu thư (ly hôn).” m thanh tiểu Công chúa rất nhỏ, giống như tự nói với chính mình.
Ta bắt đầu mong chờ lời nói kế tiếp của nàng.
“Sau này, chúng ta……” Không đợi tiểu Công chúa nói xong, chúng ta đã bị người cản lại.
Ta tức giận nhìn về phía Thẩm Tinh đột nhiên xuất hiện: “Tránh ra.”
Ngoại trừ tức giận thì nhiều hơn là sợ hãi.
Đây là Thẩm Tinh, người có thể để tiểu Công chúa từ bỏ tất cả mà theo hắn rời đi.
“Linh Ngọc, ta về rồi.”
Thẩm Tinh hoàn toàn không để ta vào mắt, ánh mắt hắn sáng rực, trong đó chỉ có mỗi bóng hình tiểu Công chúa.
Ta nghiêng người ngăn cản tầm nhìn của hắn, đôi mắt lặng lẽ nhìn về hắn phảng phất hiện lên sát ý.
Ta muốn giết hắn.
“Linh Ngọc, lúc trước là ta đã hiểu lầm muội, bây giờ ta về rồi, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu rồi.”
Lúc Thẩm Tinh nói ra lời này, trong lòng ta hiện ra nỗi sợ hãi chưa từng có.
Tiểu Công chúa vừa tạo cho ta một giấc mộng viễn vông tươi đẹp, ta sợ chỉ với một câu nói của Thẩm Tinh đã khiến giấc mộng ấy tan vỡ hoàn toàn.
Ta không thể khắc chế sát khí lan ra toàn thân.
Mãi đến khi tiểu Công chúa nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve lồng ngực của ta, nơi trái tim vì nàng mà rộn nhịp, ta giống như chú chó nhỏ vẩy đuôi mừng chủ về nhà, chỉ cần nàng sờ sờ đầu vài cái trong nháy mắt đã được an ủi vỗ về.
Ta tủi thân nhìn tiểu Công chúa trong lòng, nàng cũng nhìn về phía ta để ta yên tâm.
“Tinh ca ca, ta tưởng rằng huynh cũng tâm cao hiển hách như Thẩm tướng quân.” Tiểu Công chúa ra hiệu cho ta thả nàng xuống, ta ôm tiểu nàng quỳ gối xuống, để nàng an toàn tiếp đất.
“Nếu Thẩm tướng biết ngươi phản quốc, hắn ở dưới cửu tuyền sẽ khó lòng yên ổn.”
Trong mắt ta đều là bóng hình của nàng, ta nhìn sống lưng thẳng tắp của nàng khi nói chuyện, bên trong thân thể nhỏ bé ấy tràn đầy những đạo lý kinh thiên vĩ địa.
Nàng làm ta lo sợ bất an, cũng làm ta không khỏi mỉm cười.
“Phụ thân ta? Thẩm tướng quân trong miệng của muội, người vì Lê triều cả đời chinh chiến, kết quả thì thế nào? Không phải vẫn bị hại chết sao?”
Trong mắt Thẩm Tinh tràn đầy thù hận: “Thẩm gia ta mấy đời trung lương, cuối cùng kết cục nhận được là gì?”
“Linh Ngọc, ta biết muội không giống với phụ hoàng của muội, trở về bên cạnh ta, ta sẽ đối xử với muội thật tốt.”
Nói tóm lại, Thẩm Tinh quyết tâm đoạt tiểu Công chúa với ta.
Ta dùng kiếm bảo vệ trước mặt tiểu Công chúa.
Tiểu Công chúa đặt tay lên cổ tay của ta, ra hiệu cho ta đừng hành động lung tung.
“Ta sẽ không đi với ngươi.”
Câu này…
Ta hạ mắt nhìn chăm chú đỉnh đầu tiểu Công chúa, trong lòng như bôi một lớp mật ong.
Ta nghĩ ý Công chúa nói không đi theo Thẩm Tinh, nàng sẽ đi theo ta!
Mẹ kiếp, hôm nay là ngày gì thế?
Hôm nay là ngày tiểu Công chúa từ chối Thẩm Tinh vì ta.
Ta lập tức nhấc vỏ kiếm, chỉ cần tiểu Công chúa không đồng ý, mười tên Thẩm Tinh lao vào đây cũng đừng hòng mang nàng đi.
Nhưng chúng ta vẫn bị Thẩm Tinh trì hoãn một khoảng thời gian.
Không lâu sau, phản quân đã bao vây Giang Châu, muốn mang tiểu Công chúa bình yên đi ra cũng chỉ có thể chờ đến đêm mới tính kế được.
Thật ra nếu ta liều mạng với phản quân một phen, ta lúc ấy cũng có thể mang nàng rời khỏi Giang Châu.
Tại sao ta lại do dự?
Bởi vì tiểu Công chúa nói nàng muốn hòa ly với Yên Vân, bởi vì nàng còn chưa nói xong câu “Sau này…”
Sát thủ không thể do dự, cả đời này ta chỉ do dự duy nhất một lần, thế nhưng để lại hối tiếc cả một đời
11
Thẩm Tinh ngoài miệng nói rằng muốn cùng tiểu Công chúa bắt đầu lại từ đầu, nhưng hắn dùng tính mạng bách tính Giang Châu để uy hiếp nàng quay về cùng hắn.
“Kỳ Liên, ngươi đi đi.” Bên miệng tiểu Công chúa mang theo ý cười nhàn nhạt, ý cười không hề chạm tới đáy mắt: “Về giang hồ của ngươi đi.”
Nàng lại muốn lần nữa đẩy ta ra.
“Thiên hạ sụp đổ, sông núi vỡ tan, giang hồ sớm đã chẳng còn tồn tại.” Ta trầm giọng nói.
Ta hy vọng tiểu Công chúa cho phép ta tiếp tục ở bên cạnh nàng, nhưng nàng vẫn dùng sự im lặng từ chối ta.
Lúc Thẩm Tinh đón lấy tiểu Công chúa, trong mắt hắn phát ra ánh sáng, bộ dáng nịnh nọt kia chẳng khác gì một con ch.ó.
Nhưng cho dù là chó, ta là một con ch.ó trung thành bảo vệ nàng, còn Thẩm Tinh kia chỉ là một con ch.ó điên mà thôi.
Tiểu Công chúa không muốn ta đi theo nàng, vậy nên ta chỉ có thể đứng từ xa liếc nhìn nàng một cái.
Ta vốn cho rằng Thẩm Tinh dốc lòng mang tiểu Công chúa đi sẽ hết sức trân quý nàng.
Nhưng phản quân nhanh chóng đánh tới kinh thành, chín vạn phản quân mấy ngày mấy đêm không thể phá thành, nếu cứ kéo dài viện quân sẽ kịp quay về, bọn họ chắc chắn thua cuộc.
Thẩm Tinh lần nữa lựa chọn bỏ rơi tiểu Công chúa.
Hắn bắt tiểu Công chúa trước cửa thành uy hiếp Hoàng thượng mở cửa.
Tiểu Công chúa một thân lụa trắng, mỏng manh đứng thẳng trong gió lạnh, tay áo tung bay, thân hình nàng lại chẳng hề lung lay dao động.
Nàng là một nữ tử, nhưng sống lưng lại thẳng tắp hơn rất nhiều nam nhân nào trong thiên hạ.
Khóe miệng nàng mang theo ý cười nhàn nhạt, nàng tỉ mỉ nhìn về phía tường cao ngăn cản nàng.
Cửa thành này là điểm mấu chốt của Lê triều, Hoàng thượng tất nhiên không thể vì một tiểu Công chúa mà từ bỏ cả thiên hạ.
Cánh cửa chia thành hai ranh giới, một bên là Thẩm Tinh một bên là Hoàng thượng, kẹt ở giữa chính là thân hình đơn bạc của tiểu Công chúa.
“Hoàng thượng Lê triều, nếu không mở cửa đầu hàng, tiểu Công chúa của Lê triều các ngươi sẽ chịu tội.” Tướng lĩnh phản quân cao giọng hô.
Ta như làn gió từ tường thành lao xuống, Thẩm Tinh cũng sớm đã phòng bị, đội ngũ cung tiễn vạn người đều chĩa về phía ta.
Ta đạp gió bay về phía nàng.
Ta muốn dẫn nàng đi, ta nhất định phải mang nàng đi!
Sau này mặc kệ nàng từ chối như thế nào ta cũng sẽ không để nàng rời đi.
Người kia là vị tiểu Công chúa ta nâng trong lòng bàn tay, ta dù chỉ nhìn nàng nhiều thêm một chút cũng cảm thấy nàng bị ta nhiễm bẩn.
Sao có thể để thứ súc sinh các ngươi hết lần này đến lần khác tổn thương nàng?
Ta tự xưng là thiên hạ đệ nhất, sao có thể không bảo vệ được một nữ nhân?
Tiểu Công chúa nhìn thấy bóng dáng của ta, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Không phải ta đã nói ngươi rời đi sao?”
Lần đầu tiên tiểu Công chúa nghiêm mặt nói chuyện với ta, trong mắt nàng chứa đầy tức giận, dáng vẻ dữ dằn kia cực kỳ giống con mèo con trong cung bị trêu chọc tới nhe răng múa vuốt.
“Trong loạn thế không có giang hồ, ta cũng chẳng có chỗ nào để đi.”
Ta vốn muốn nói: Tiểu Công chúa, ta chẳng thể rời xa người.
Mưa tên chợt đến, ta nhanh chóng ném y phục ra bảo hộ nàng.
Thẩm Tinh hô to dừng lại, khuôn mặt nhỏ của tiểu Công chúa hiện ra vẻ sợ hãi.
12
Mệnh lệnh của Thẩm Tinh giống như mất đi hiệu lực.
m thanh mũi tên sưu sưu không ngừng vang lên sau lưng, ta ôm lấy tiểu Công chúa, không ai có thể đuổi kịp ta.
Ta phi người lên chỗ cao phát hiện binh lính của Thẩm Tinh không có kẻ nào kéo tên.
Tâm ta lạnh dần.
Là binh lính Hoàng gia trên tường thành.
Bọn hắn muốn tự tay gi.ết tiểu Công chúa, như thế sẽ chẳng còn ai có thể uy hiếp được vương triều của bọn hắn nữa.
Tiểu Công chúa hai tay đặt trên vai ta, nàng áp vào người ta thật chặt, như thể nghe rõ nhịp tim của ta.
Sắc mặt nàng lạnh nhạt, ngoài miệng lại treo một nụ cười: “Kỳ Liên, đừng trách phụ hoàng, đây là nhà của chúng ta.”
“Ta là nữ nhi nhưng ta cũng là công chúa.”
Tiểu Công chúa của ta, tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này nàng vẫn không quên sứ mệnh của Hoàng gia.
Tim ta đập nặng nề, từng trận co rút đau đớn lan ra toàn cơ thể.
Lúc này, mưa tên càng thêm dày đặc, ta khó khăn tìm kiếm từng khe hở.
Tiểu Công chúa nhìn về phía ta, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi.
“Kỳ Liên, dừng lại đi, ta không đi được.”
“Không!” Trong mắt ta bỗng nhiên có chút mơ hồ.
Đây là lần đầu tiên ta cãi lời nàng, cũng là lần cuối cùng.
Nàng buông lỏng đôi tay đang ôm chặt lấy ta, “Kỳ Liên, ta mệt rồi.”
Nàng mệt rồi, ta muốn để nàng nghỉ ngơi.
Khi mũi chân ta chạm đến tường thành, nàng đột nhiên nghiêng người, vẫn là chiếc bóng quen thuộc ấy.
Là nàng, hôn lên môi ta.
Cũng cố ý chắn đi tầm mắt của ta.
Tiếng mũi tên rào rít vọt đến, ta không kịp né tránh nữa, âm thanh cuối cùng của cung tiễn là tiếng đâm bén nhọn vào da thịt.
Đau đớn trong dự liệu không hề chuyền đến, nhưng tiểu Công chúa của ta ngã xuống trong ngực ta.
Mưa tên thoáng chốc đình trệ, giống như gửi đến một lời chào chỉnh tề.
Ta là một sát thủ coi thường sinh tử.
Nhưng thời này khắc này, lần đầu tiên ta cảm nhận được nỗi sợ hãi mà cái ch.ết mang lại.
Cái ch.ết, đáng sợ đến tê tâm liệt phế.
Cái ch.ết, đau đến thấu cả ruột gan.
“Nàng làm gì vậy? Nàng đang làm cái gì vậy?” Ta nghe thấy âm thanh đang run rẩy của mình.
Hô hấp của tiểu Công chúa lúc này giống như Hoàng hậu đã uống qua độc dược khi trước, dần dần suy yếu.
Mặc kệ thế nào, nàng vẫn không quên nhíu mày khuyên bảo ta: “Đã bảo ngươi đi, ngươi vì sao không đi? Thừa dịp bây giờ, đi mau.’’
Toàn thân ta run rẩy, luống cuống tay chân ôm lấy tấm lưng bị tên đâm đẫm máu của nàng.
Ta thậm chí còn không biết nên đặt tay mình ở đâu.
Chẳng biết Thẩm Tinh lúc nào đã lặng lẽ phi đến cạnh ta, hắn xông lên muốn cướp đi tiểu Công chúa.
Hắn đến đoạt con tin của hắn, mà ta, muốn che chở người ta yêu.
Ta vung kiếm chém bay hắn.
Tiểu Công chúa giơ tay lau nước mắt trên mặt ta, nàng thở dài.
“Đừng khóc, Kỳ Liên, ta không đau.”
Mưa tên đã không còn, ta ôm tiểu Công chúa bay vào trong tường thành.
Trong cung có thái ý, ta hy vọng bọn họ có thể cứu nàng.
......
Tuyết đầu mùa rơi trên mặt ta, tiểu Công chúa giống như trước đây vòng tay ôm chặt lấy vai ta.
Nàng ngay cả chớp mắt cũng không còn chút sức lực nào.
“Đừng cử động, đừng cử động.” Ta cầu xin nàng.
Ta hét lên với đám cung nữ: “Tìm ngự y!!! Mau tìm ngự y nhanh lên!!!”
Ta đoán rằng dáng vẻ ta lúc này cực kỳ chật vật, ta hệt như tên điên mất trí.
Ta biết rõ, sẽ không ai cứu nàng.
Cũng không cứu được nàng.
Tiểu Công chúa còn đang lau nước mắt cho ta, âm thanh nàng càng ngày càng nhỏ, nàng giống như trước đây, nhẹ nhàng vỗ về vị trí trái tim ta, nàng nói: “Đừng sợ, đừng sợ, Kỳ Liên, ngươi đừng sợ.”
Thân thể ta không kiềm chế run rẩy, ta sợ, ta thật sự rất sợ.
“Kỳ Liên……” Tiểu Công chúa bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nàng kéo lấy vạt áo của ta: “Ta luôn bị người khác vứt bỏ…”
Nàng nhìn ta đi tiểu Công chúa, nàng quay đầu lại nhìn ta một lần thôi, ta vẫn luôn ở phía sau nàng đây...
Lời nói trong lòng nói lên lại biến thành tiếng nức nở, chính ta cũng không nghe thấy mình đã nói gì.
“Kỳ Liên, nếu như thiên hạ có thể thái bình thì thật tốt, đến lúc đó…”
Tiểu Công chúa ho ra một ngụm máu, ta chỉ có thể không ngừng chớp mắt mới có thể nhìn rõ mặt nàng.
Đến lúc đó cái gì? Hả? Đến lúc đó cái gì, nàng nói đi tiểu Công chúa của ta?
Ta đang nghe nàng nói đây…
13
Tiểu Công chúa ch.ết.
Bị người trong lòng nàng hại ch.ết.
Ta đem thi thể tiểu Công chúa đến trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng ghé đầu vào người tiểu Công chúa khóc rống, ta lại cảm thấy dối trá đến cực điểm.
Nếu như không phải vì hắn lôi kéo quyền thần mà gả tiểu Công chúa đi, tiểu Công chúa đã có thể ở Trường Lạc cung bình an trải qua một đời.
Dù nàng đã từng nói, bị đem ra ngoài giao dịch là trách nhiệm, là sứ mệnh của nàng, nhưng ta vẫn không thể không hận tên Hoàng thượng vô năng đố kỵ này.
Tiểu Công chúa vì hắn mà ch.ết.
Ta xin Hoàng thượng binh quyền, trước tình thế cực kỳ nghiêm trọng, hắn không còn lựa chọn nào khác.
Lê triều trọng văn khinh võ, phủ tướng quân bị nhổ cỏ tận gốc, Lê triều đã không còn võ tướng nào có thể đem ra nữa.
Ta đã từng xuất thân từ phủ tướng quân. Sư phụ Thẩm Kiêu của ta năm đó là Trấn Quốc tướng quân đánh đâu thắng đó của Lê triều.
Năm đó sư phụ hỏi ta muốn theo hắn chinh chiến sa trường làm một tướng quân vang danh thiên hạ hay muốn trốn đi giang hồ trở thành một đại hiệp tự do tự tại.
Ta không chút do dự chọn ý sau, trong giang hồ trở thành đệ nhất sát thủ.
Sát thủ mà, là kẻ lấy tiền làm việc, nhưng cũng chỉ có thể giết kẻ xấu.
Nghĩ đến ta lại hối hận vì quyết định này.
Ta nên theo sư phụ làm tướng quân, như thế sẽ không cần lén lút thích tiểu Công chúa, ngày đêm mặc cảm tự ti cảm thấy mình không xứng với nữ tử hoàn mỹ như nàng.
Có lẽ nếu ta lựa chọn làm tướng quân có quyền có thế, Hoàng thượng cũng sẽ gả Công chúa cho ta, kim qua thiết mã*,phù dung trướng noãn*, đối ảnh thành đôi*.
*Hình dung tư thế anh hùng của các chiến sĩ cầm giáo cưỡi ngựa xông ra trận.
*Đêm nào cũng là đêm xuân.
* n ái như hình với bóng.
Có lẽ, tiểu Công chúa của ta sẽ không chịu nhiều ủy khuất như vậy, cũng không vì cái gì mà ch.ết sớm đến thế.
14
Thẩm Tinh xuất thân từ phủ tướng quân, bằng tài thao lượt trên sa trường hắn một đường chém gi.ết, binh lính Lê triều hoàn toàn chẳng chống đỡ nổi.
Nhưng cái bản lĩnh đó của hắn, ở trước mặt ta không đáng được nhắc tới.
Lúc trước khi sư phụ còn tại thế, người đã từng nói qua, luận võ thuật hay mưu lượt ta đều có thiên phú dị thường.
Chỉ là lòng ta không ở chốn này, lúc trước không gặp được tiểu Công chúa ta chỉ muốn tiêu dao trong giang hồ sơn dã.
Hiện tại Công chúa đã ch.ết, kiếm của ta vì nàng mà rời vỏ.
Chưa đầy một tháng ta đánh cho phản quân của Thẩm Tinh hoa rơi nước chảy, hoảng hốt bỏ chạy về phương Bắc.
Ở Mạc Bắc ta bắt sống được Thẩm Tinh, vốn định một kiếm kết liễu mạng hắn, nhưng nghĩ lại mạng của hắn là do tiểu Công chúa ban cho, ta lại hạ kiếm trong tay xuống.
Thật ra, ta sợ hắn đi gặp tiểu Công chúa trước ta một bước.
Ta tìm ra tên gian tế hạ lệnh gi.ết tiểu Công chúa, mượn tay hắn nắm giữ binh quyền Lê triều.
Lê triều khôi phục dáng vẻ yên tĩnh như trước.
Ta ở Mạc Bắc thay Lê triều canh giữ biên cương ba mươi hai năm, ba mươi hai năm này, ta nhìn mặt trời lặn trên sông dài, suy nghĩ ngàn vạn ngày đêm.
Tiểu Công chúa nói, đây là nhà của nàng.
Tiểu Công chúa nói, thiên hạ này có thể lần nữa thái bình thật là tốt.
Thiên hạ hiện này đã thái bình mấy chục năm, ta vẫn không nghĩ ra được lời nói phía sau của tiểu Công chúa là gì.
Đến lúc đó cái gì hả tiểu Công chúa, nàng sao lại không nói cho ta biết chứ.
HOÀN