Chương 3 - Nguyện Trung Thành Với Nàng
7
Trước một đêm tiểu công chúa xuất giá, người luôn luôn tuân thủ lễ nghĩa đoan trang như nàng lại uống say mèm trước mặt mọi người.
Ta ôm nàng quay về giường, lúc định rời đi, tiểu Công chúa đột nhiên giữ chặt vạt áo của ta, mở to hai mắt.
Hai gò má nàng ửng hồng, trong mắt là hơi nước mù mịt: “Kỳ Liên, ngày mai ta phải thành thân rồi.’’
“Ừm, ta biết.”
Ta đặt nàng vào chăn, tiểu Công chúa vẫn nắm chặt vạt áo ta không chịu buông.
Trong tẩm điện chỉ còn lưu lại ánh nến mờ nhạt.
Ánh nến chập chờn, mi nàng cũng theo đó mà run rẩy.
Trước mắt ta bỗng rơi xuống một cái bóng đen, tiểu Công chúa ngẩng đầu hôn ta.
Căn phòng yên tĩnh đến mức một hạt bụi vụt qua cũng có thể nghe thấy, vậy nên nhịp tim đinh tai nhức óc của ta càng trở nên rõ ràng.
Nơi nàng tóm rõ ràng là vạt áo, nhưng ta cảm thấy thứ trong tay nàng lúc này là tâm của mình.
Bờ môi của nàng rất mềm mại, nhưng trái tim nàng thì không: “Ngươi đi đi, về sau ta không cần ngươi bảo vệ nữa.”
Trong nháy mắt, ta được thần linh nâng lên mây cao rồi mạnh mẽ quăng vào bùn lầy.
Ta im lặng nhìn nàng, giằng co thật lâu cuối cùng vẫn mặt dày trơ trẽn nói ra câu mình cất giấu từ lâu: “Linh Ngọc, rời đi cùng ta đi.”
Ta không hỏi nàng có bằng lòng rời đi cùng ta hay không, mà ta lấy thân phận của một tín đồ tôn sùng thần linh hèn mọn cầu xin nàng.
Tiểu Công chúa đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trong hốc mắt, nàng không nói lời đồng ý cũng không nói lời cự tuyệt.
“Ngươi đi đi, Kỳ Liên.”
Nàng xoay người, nằm đưa lưng về phía ta.
Tiểu Công chúa, tiểu Công chúa dịu dàng của ta, ngay cả cự tuyệt ta cũng không nói ra ngoài miệng.
Đáng tiếc, ta không phải Thẩm Tinh.
Người Công chúa vốn phải bị ta vứt bỏ cuối cùng đã vứt bỏ ta.
“Ta không quan tâm, nếu người không muốn, ta có thể gi.ết ch.ết hắn.” Gi.ết ch.ết Yên Vân nàng sẽ không cần gả cho hắn nữa.
Chỉ cần nàng gật đầu, đêm nay Yên Vân nhất định rơi đầu xuống đất.
Ta đứng bên giường đợi nàng cả một đêm, thẳng đến khi chân trời dần dần xuất hiện ánh sáng, tia nắng sớm đầu tiên lặng lẽ từ cửa sổ chui vào phòng.
Bên ngoài tẩm điện truyền đến tiếng bước chân của ma ma và cung nữ, tiểu Công chúa cũng không trả lời ta.
Ta không hiểu, trong lòng nàng rõ ràng chẳng thích tên Yên Vân kia, nhưng vì cớ gì nàng vẫn phải gả…
8
Tiểu Công chúa của ta trở thành thiếu phu nhân của phủ Thừa tướng.
Trong những người ta từng gặp, tiểu Công chúa là người thông minh nhất.
Nàng chẳng có nội công nào vậy mà vẫn luôn chuẩn xác tìm thấy chỗ ẩn nấp của ta, sau đó liền đuổi ta đi.
Nàng nói, nàng không cần ta nữa.
Lúc trước ta thời thời khắc khắc mong ngóng được rời đi, bây giờ được như ý lại chẳng muốn.
Nhưng ta đường đường là đệ nhất sát thủ trong giang hồ, sao có thể trở thành thứ vẫy đuôi cầu xin thương hại, mặt dày mặt dạn tự biến mình thành kẻ ngốc.
Lần thứ ba tiểu Công chúa đuổi ta đi, trong lòng ta đã hạ quyết tâm.
Lần này ta thật sự muốn rời đi, ta muốn trở thành kẻ đứng đầu trong giang hồ, sẽ không còn làm một kẻ lén lút ẩn giấu đi theo sau nàng nữa.
Ngày đầu tiên rời khỏi tiểu Công chúa, ta đi dạo một vòng nội trạch các danh môn trên giang hồ, chẳng có gì thú vị.
Trước khi ngủ ta nghĩ ngày mai vẫn nên đi Tổng đường nhận một nhiệm vụ.
Nhưng vừa nhắm mắt trong đầu ta chỉ toàn là bóng dáng của tiểu Công chúa.
Ta đánh tên lưu manh đang gây rối trong khách điếm một trận, nhưng không đủ, cuối cùng vẫn là đạp ánh trăng bay lên nóc nhà phủ Thừa tướng.
Nói cũng lạ, vừa đến gần tiểu Công chúa, trái tim trống rỗng của ta nháy mắt được lấp đầy.
Quên đi, tối nay ngủ ở phủ Thừa tướng, sáng sớm ngày mai sẽ rời đi.
Ngày mai, ngày mốt, ngày kia, ta cứ vậy ở phủ Thừa tướng hơn ba tháng.
Ta không dám đến gần tiểu Công chúa, chỉ dám ở xa xa liếc nhìn nàng một cái.
Thỉnh thoảng ta không nhịn được tiến lại gần nàng, nàng sẽ dừng bước, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào phương hướng của ta thất thần hồi lâu.
Khi nàng nhìn ta, ta chỉ cảm thấy khẩn trương và chột dạ, ta hy vọng nàng biết ta vẫn luôn ở bên nàng nhưng lại sợ nàng xem ta là một kẻ không có liêm sỉ.
9
Tiểu Công chúa dung mạo như tiên, loại phàm tục như Yên Vân sao lại không động tâm với nàng được.
Nàng gả vào phủ Thừa tướng không tới nửa năm, Yên Vân kia liền cam tâm tình nguyện giải tán hết tất cả thị thiếp trong phủ.
Ta nhìn hắn ngày ngày lấy lòng tiểu Công chúa, thề rằng cả đời này chỉ yêu mỗi mình nàng, mỗi lần nhìn tiểu Công chúa cười nói gọi hắn một tiếng phu quân, mỗi lần nhìn tiểu Công chúa tình chàng ý thiếp với hắn, trong lòng ta phảng phất như trọng thương.
Cái cảm giác này giống như nội lực tích tụ mấy trăm năm đột nhiên hóa thành một quyền đấm thẳng vào ngực ta khiến ta đau đến không thể thở nổi.
Có đôi khi nhìn tiểu Công chúa cười ngọt ngào với Yên Vân, ta cũng sẽ sinh ra hoài nghi, Yên Vân đối với tiểu Công chúa tốt đến như vậy, tiểu Công chúa có phải đã thật sự yêu hắn rồi không?
Nhưng bọn họ mãi vẫn không có hài tử.
Mùa xuân năm sau khi tiểu Công chúa gả vào phủ Thừa tướng, trong triều càng ngày càng có nhiều hàn môn đệ tử bộc lộ tài năng, phe phái của Thừa tướng có dấu hiệu suy yếu.
Yên Vân bị điều đi Giang Châu, tiểu Công chúa cùng hắn rời đi.
Yên Vân vừa nhậm chức được ba ngày, tiểu quốc phía Bắc đã liên hợp với một đội phản quân cầm vũ khí nổi dậy tấn công biên cảnh của Lê triều. Phản quân một đường xuôi nam, không đến nửa tháng đã đánh tới Giang Châu.
Trước một ngày phản quân công thành, ta vốn muốn đi tìm tiểu Công chúa, mang nàng rời đi.
Nhưng trước cửa phòng ta lại nghe nàng nói với Yên vân: “Phu quân đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng.”
Không cần hỏi lần nữa ta cũng biết nàng sẽ không theo ta rời đi.
Nàng luôn luôn hiểu rõ đại nghĩa, nàng có thể vì phụ hoàng ủy thân cho Yên Vân, thì sao lại vì sợ ch.ết mà bỏ phu quân rời đi.
Thế nhưng chẳng quan trọng.
Ta có thể bảo vệ nàng, cũng có thể bảo vệ phu quân của nàng.
Quân tiếp viện của triều đình không đến kịp, Yên Vân lại là một công tử bột chẳng biết điều binh, Giang Châu không tới nửa ngày đã bị công phá.
Phản quân vào thành truy bắt Tuần phủ, Yên Vân giây trước còn hiên ngang lẫm liệt giây sau đã vội vàng đẩy tiểu Công chúa ra trước mặt.
“Nàng ta là Chiêu Dương công chúa, là Chiêu Dương công chúa được đương kim thánh thượng thương yêu nhất, các ngươi bắt nàng đi, ta đầu hàng, ta sẽ giao ấn tín đầu hàng cho các ngươi.”
Công chúa bị đẩy loạng choạng sắp ngã, ta như trông thấy cái đêm trời quang nhiều năm trước, lúc đó Thẩm Tinh cũng đẩy nàng như vậy.
Tiểu Công chúa hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Yên Vân, vẻ mặt khổ sở cùng không thể tin.
Đây là lần thứ tư ta tận mắt nhìn thấy tiểu Công chúa bị vứt bỏ, người vứt bỏ nàng là phu quân đã thành thân với nàng.
Trước một đêm tiểu công chúa xuất giá, người luôn luôn tuân thủ lễ nghĩa đoan trang như nàng lại uống say mèm trước mặt mọi người.
Ta ôm nàng quay về giường, lúc định rời đi, tiểu Công chúa đột nhiên giữ chặt vạt áo của ta, mở to hai mắt.
Hai gò má nàng ửng hồng, trong mắt là hơi nước mù mịt: “Kỳ Liên, ngày mai ta phải thành thân rồi.’’
“Ừm, ta biết.”
Ta đặt nàng vào chăn, tiểu Công chúa vẫn nắm chặt vạt áo ta không chịu buông.
Trong tẩm điện chỉ còn lưu lại ánh nến mờ nhạt.
Ánh nến chập chờn, mi nàng cũng theo đó mà run rẩy.
Trước mắt ta bỗng rơi xuống một cái bóng đen, tiểu Công chúa ngẩng đầu hôn ta.
Căn phòng yên tĩnh đến mức một hạt bụi vụt qua cũng có thể nghe thấy, vậy nên nhịp tim đinh tai nhức óc của ta càng trở nên rõ ràng.
Nơi nàng tóm rõ ràng là vạt áo, nhưng ta cảm thấy thứ trong tay nàng lúc này là tâm của mình.
Bờ môi của nàng rất mềm mại, nhưng trái tim nàng thì không: “Ngươi đi đi, về sau ta không cần ngươi bảo vệ nữa.”
Trong nháy mắt, ta được thần linh nâng lên mây cao rồi mạnh mẽ quăng vào bùn lầy.
Ta im lặng nhìn nàng, giằng co thật lâu cuối cùng vẫn mặt dày trơ trẽn nói ra câu mình cất giấu từ lâu: “Linh Ngọc, rời đi cùng ta đi.”
Ta không hỏi nàng có bằng lòng rời đi cùng ta hay không, mà ta lấy thân phận của một tín đồ tôn sùng thần linh hèn mọn cầu xin nàng.
Tiểu Công chúa đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trong hốc mắt, nàng không nói lời đồng ý cũng không nói lời cự tuyệt.
“Ngươi đi đi, Kỳ Liên.”
Nàng xoay người, nằm đưa lưng về phía ta.
Tiểu Công chúa, tiểu Công chúa dịu dàng của ta, ngay cả cự tuyệt ta cũng không nói ra ngoài miệng.
Đáng tiếc, ta không phải Thẩm Tinh.
Người Công chúa vốn phải bị ta vứt bỏ cuối cùng đã vứt bỏ ta.
“Ta không quan tâm, nếu người không muốn, ta có thể gi.ết ch.ết hắn.” Gi.ết ch.ết Yên Vân nàng sẽ không cần gả cho hắn nữa.
Chỉ cần nàng gật đầu, đêm nay Yên Vân nhất định rơi đầu xuống đất.
Ta đứng bên giường đợi nàng cả một đêm, thẳng đến khi chân trời dần dần xuất hiện ánh sáng, tia nắng sớm đầu tiên lặng lẽ từ cửa sổ chui vào phòng.
Bên ngoài tẩm điện truyền đến tiếng bước chân của ma ma và cung nữ, tiểu Công chúa cũng không trả lời ta.
Ta không hiểu, trong lòng nàng rõ ràng chẳng thích tên Yên Vân kia, nhưng vì cớ gì nàng vẫn phải gả…
8
Tiểu Công chúa của ta trở thành thiếu phu nhân của phủ Thừa tướng.
Trong những người ta từng gặp, tiểu Công chúa là người thông minh nhất.
Nàng chẳng có nội công nào vậy mà vẫn luôn chuẩn xác tìm thấy chỗ ẩn nấp của ta, sau đó liền đuổi ta đi.
Nàng nói, nàng không cần ta nữa.
Lúc trước ta thời thời khắc khắc mong ngóng được rời đi, bây giờ được như ý lại chẳng muốn.
Nhưng ta đường đường là đệ nhất sát thủ trong giang hồ, sao có thể trở thành thứ vẫy đuôi cầu xin thương hại, mặt dày mặt dạn tự biến mình thành kẻ ngốc.
Lần thứ ba tiểu Công chúa đuổi ta đi, trong lòng ta đã hạ quyết tâm.
Lần này ta thật sự muốn rời đi, ta muốn trở thành kẻ đứng đầu trong giang hồ, sẽ không còn làm một kẻ lén lút ẩn giấu đi theo sau nàng nữa.
Ngày đầu tiên rời khỏi tiểu Công chúa, ta đi dạo một vòng nội trạch các danh môn trên giang hồ, chẳng có gì thú vị.
Trước khi ngủ ta nghĩ ngày mai vẫn nên đi Tổng đường nhận một nhiệm vụ.
Nhưng vừa nhắm mắt trong đầu ta chỉ toàn là bóng dáng của tiểu Công chúa.
Ta đánh tên lưu manh đang gây rối trong khách điếm một trận, nhưng không đủ, cuối cùng vẫn là đạp ánh trăng bay lên nóc nhà phủ Thừa tướng.
Nói cũng lạ, vừa đến gần tiểu Công chúa, trái tim trống rỗng của ta nháy mắt được lấp đầy.
Quên đi, tối nay ngủ ở phủ Thừa tướng, sáng sớm ngày mai sẽ rời đi.
Ngày mai, ngày mốt, ngày kia, ta cứ vậy ở phủ Thừa tướng hơn ba tháng.
Ta không dám đến gần tiểu Công chúa, chỉ dám ở xa xa liếc nhìn nàng một cái.
Thỉnh thoảng ta không nhịn được tiến lại gần nàng, nàng sẽ dừng bước, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm vào phương hướng của ta thất thần hồi lâu.
Khi nàng nhìn ta, ta chỉ cảm thấy khẩn trương và chột dạ, ta hy vọng nàng biết ta vẫn luôn ở bên nàng nhưng lại sợ nàng xem ta là một kẻ không có liêm sỉ.
9
Tiểu Công chúa dung mạo như tiên, loại phàm tục như Yên Vân sao lại không động tâm với nàng được.
Nàng gả vào phủ Thừa tướng không tới nửa năm, Yên Vân kia liền cam tâm tình nguyện giải tán hết tất cả thị thiếp trong phủ.
Ta nhìn hắn ngày ngày lấy lòng tiểu Công chúa, thề rằng cả đời này chỉ yêu mỗi mình nàng, mỗi lần nhìn tiểu Công chúa cười nói gọi hắn một tiếng phu quân, mỗi lần nhìn tiểu Công chúa tình chàng ý thiếp với hắn, trong lòng ta phảng phất như trọng thương.
Cái cảm giác này giống như nội lực tích tụ mấy trăm năm đột nhiên hóa thành một quyền đấm thẳng vào ngực ta khiến ta đau đến không thể thở nổi.
Có đôi khi nhìn tiểu Công chúa cười ngọt ngào với Yên Vân, ta cũng sẽ sinh ra hoài nghi, Yên Vân đối với tiểu Công chúa tốt đến như vậy, tiểu Công chúa có phải đã thật sự yêu hắn rồi không?
Nhưng bọn họ mãi vẫn không có hài tử.
Mùa xuân năm sau khi tiểu Công chúa gả vào phủ Thừa tướng, trong triều càng ngày càng có nhiều hàn môn đệ tử bộc lộ tài năng, phe phái của Thừa tướng có dấu hiệu suy yếu.
Yên Vân bị điều đi Giang Châu, tiểu Công chúa cùng hắn rời đi.
Yên Vân vừa nhậm chức được ba ngày, tiểu quốc phía Bắc đã liên hợp với một đội phản quân cầm vũ khí nổi dậy tấn công biên cảnh của Lê triều. Phản quân một đường xuôi nam, không đến nửa tháng đã đánh tới Giang Châu.
Trước một ngày phản quân công thành, ta vốn muốn đi tìm tiểu Công chúa, mang nàng rời đi.
Nhưng trước cửa phòng ta lại nghe nàng nói với Yên vân: “Phu quân đừng sợ, ta sẽ luôn ở bên cạnh chàng.”
Không cần hỏi lần nữa ta cũng biết nàng sẽ không theo ta rời đi.
Nàng luôn luôn hiểu rõ đại nghĩa, nàng có thể vì phụ hoàng ủy thân cho Yên Vân, thì sao lại vì sợ ch.ết mà bỏ phu quân rời đi.
Thế nhưng chẳng quan trọng.
Ta có thể bảo vệ nàng, cũng có thể bảo vệ phu quân của nàng.
Quân tiếp viện của triều đình không đến kịp, Yên Vân lại là một công tử bột chẳng biết điều binh, Giang Châu không tới nửa ngày đã bị công phá.
Phản quân vào thành truy bắt Tuần phủ, Yên Vân giây trước còn hiên ngang lẫm liệt giây sau đã vội vàng đẩy tiểu Công chúa ra trước mặt.
“Nàng ta là Chiêu Dương công chúa, là Chiêu Dương công chúa được đương kim thánh thượng thương yêu nhất, các ngươi bắt nàng đi, ta đầu hàng, ta sẽ giao ấn tín đầu hàng cho các ngươi.”
Công chúa bị đẩy loạng choạng sắp ngã, ta như trông thấy cái đêm trời quang nhiều năm trước, lúc đó Thẩm Tinh cũng đẩy nàng như vậy.
Tiểu Công chúa hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Yên Vân, vẻ mặt khổ sở cùng không thể tin.
Đây là lần thứ tư ta tận mắt nhìn thấy tiểu Công chúa bị vứt bỏ, người vứt bỏ nàng là phu quân đã thành thân với nàng.