Ngoại Truyện - Tiểu Công Chúa - Nguyện Trung Thành Với Nàng
NGOẠI TRUYỆN TIỂU CÔNG CHÚA.
15
Mãi đến khi mẫu hậu bỏ ta mà đi ta mới biết, bà căn bản không hề yêu phụ hoàng, người bà yêu là Thẩm đại tướng quân.
Ngày mẫu hậu ch.ết, ta khi ấy khóc rất lâu. Hôm sau đã tự gạt đi nước mắt của mình, ta biết mình bị mẫu hậu bỏ rơi rồi, dù ta có khóc như thế nào đi nữa mẫu hậu cũng chẳng quay về bên cạnh mình.
Ta không có mẫu hậu nhưng bên cạnh lại có thêm một cái bóng.
Cái bóng ấy cả ngày lẫn đêm đi theo ta một tấc không rời, mặc dù không nhìn thấy người nào ở đó nhưng ta cảm nhận được sự tồn tại của chàng.
Ta muốn nhìn xem cái bóng ấy trông như thế nào vì vậy thường xuyên nhìn vào vị trí chàng ẩn thân nói chuyện, ta hy vọng chàng có thể xuất hiện trước mặt ta.
Chỉ tiếc là, chàng chưa một lần xuất hiện.
Sau này, nói chuyện với chàng dường như đã trở thành một thói quen khó bỏ của ta.
Lần đầu nhìn thấy cái bóng ấy là lúc nữ nhân trong hậu cung tranh sủng, các nàng đẩy ta xuống hồ.
Thời điểm ta tưởng mình sẽ như vậy ch.ết đi, một bóng đen đột nhiên lao vào trong nước ôm lấy ta, chàng cứu ta một mạng.
Tầm nhìn trong nước của ta rất mơ hồ, ta không nhìn rõ mặt chàng.
Sau khi lên bờ, vất vả lắm mới thấy rõ được, cái bóng quả thật là cái bóng, vèo một cái chàng đã biến mất.
Kể từ đó, ta thường xuyên gặp phải nguy hiểm ngoài ý muốn, có đôi khi thật sự là bị người khác hãm hại, có khi là ta tự mình đưa bản thân vào hiểm cảnh.
Mỗi lần như thế, ta có thể gặp được chàng.
Cuối cùng cũng có một lần, khi ta chơi xích đu trong ngự hoa viên, thời điểm xích đu lên cao nhất ta cố ý để mình bay ra ngoài.
Cái bóng từ cành cây bay vọt tới, lúc chàng ôm ta, ta cũng vươn tay ôm chặt lấy người chàng.
Lần này không để chàng trốn thoát dễ dàng như trước nữa!
Cái bóng so với ta lớn hơn vài tuổi, chàng là người rất dễ xấu hổ, lúc ta ôm cổ chàng hỏi chàng tên là gì, mặt chàng so với hoa mẫu đơn trong hoa viên còn đỏ hơn nhiều.
Chàng quay đầu không nhìn ta, nửa ngày sau trong miệng mới thì thầm hai chữ: “Kỳ Liên.”
“Vậy sao, ta tên là Linh Ngọc.”
Tay ta đặt sau lưng Kỳ Liên, trên lưng chàng viết ra tên ta: “Là hai chữ này, ngươi nhớ kỹ chưa?”
Lúc Kỳ Liên bị tay ta sờ, toàn thân chàng cứng ngắc, mặt đỏ sắp nhỏ ra m.áu, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào ta.
“Rõ.”
“Vậy còn ngươi? Hai chữ tên ngươi viết thế nào?” Ta đặt tay trước mặt chàng, ra hiệu cho chàng viết tên mình lên tay ta.
Kỳ Liên liếc mắt nhìn ta, đột nhiên rút kiếm trên eo vẽ ra bông hoa xinh đẹp trên không trung.
Chàng đưa tay kẹp chiếc lá rụng bay xuống đưa tới trước mặt ta, phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo hai chữ “Kỳ Liên”.
Hai mắt ta tỏa sáng nhìn chàng như nhìn thấy thần tiên.
Chàng là Kỳ Liên! Chàng có thể sử dụng kiếm để viết tên trên lá!
Chàng không phải người thường!
16
Về sau ta đối xử với Kỳ Liên càng nhiệt tình hơn, nhưng chàng vẫn như cũ không thèm để ý tới ta.
Nhưng bản Công chúa phong hoa tuyết nguyệt, ta tin tưởng rằng Kỳ Liên cũng thích ta bởi vì khi chàng nói chuyện luôn luôn đỏ mặt, ánh mắt nhìn ta cũng không bình tĩnh như nhìn người khác.
Sau này có một lần trên yến hội, ta theo thói quen nhỏ giọng nói chuyện với Kỳ Liên, không cẩn thận bị Thẩm Tinh nghe thấy.
Hắn nói hắn cũng biết Kỳ Liên, hắn còn nói Kỳ Liên là đệ tử yêu thích của phụ thân hắn.
Lúc ta ở cùng với Thẩm Tinh phần lớn đều hỏi hắn những chuyện khi còn bé của Kỳ Liên, hắn nói Kỳ Liên rất lợi hại cũng rất thông minh, tất cả mọi thứ chỉ cần vừa học đã biết.
Đó là tất nhiên, chàng là Kỳ Liên mà!
Nghe Thẩm Tinh khen Kỳ Liên, ta còn cao hứng hơn khi nghe người khác khen mình.
Ta rất trân trọng người bạn Thẩm Tinh này bởi vì hắn là người duy nhất có thể cùng ta nói chuyện về Kỳ Liên, mà hắn còn là sư đệ, là người biết rất nhiều chuyện xưa của Kỳ Liên.
Ta thường xuyên xuất cung tìm hắn chơi, nghe hắn kể chuyện liên quan tới Kỳ Liên, cho dù là chuyện thường ngày bị kể đi kể lại vài lần khi vào tai ta cũng cảm thấy đầy mới mẻ.
Tin tức ta thân thiết với Thẩm Tinh rất nhanh đã bị phụ hoàng biết, người hỏi ta có phải đã có người trong lòng đúng không.
Nghe như thế, trong đầu ta liền xuất hiện bóng dáng Kỳ Liên, nhưng ta không dám nói với phụ hoàng.
Đó là lần đầu tiên ta ý thức được, ta và Kỳ Liên không có tương lai, thân phận của ta không cho phép ta và chàng có kết quả, phụ hoàng cũng sẽ không cho phép ta đến với chàng.
Nếu ta thừa nhận mình thích Kỳ Liên chỉ khiến chàng bị kéo vào cái vực sâu không đáy này.
Ta lập lờ trả lời phụ hoàng, người cho rằng người trong lòng ta là Thẩm Tinh.
Ta cười cười không giải thích gì nhiều.
Ta tưởng rằng với địa vị của phủ tướng quân ở Lê triều phụ hoàng sẽ vì lôi kéo Thẩm Tinh mà gả ta cho hắn.
Nhưng không nghĩ tới, phủ tướng quân là thế gia trăm năm nói ngã liền ngã.
Khi Thẩm Tinh vào ngục, ta vốn chẳng muốn liên quan vào triều chính phân tranh.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cứu hắn ra, một là bởi vì hắn là trưởng tử của Thẩm Kiêu tướng quân, ta cũng không thể trơ mắt nhìn Thẩm gia mấy đời trung liệt lại tuyệt hậu như thế. Hai là bởi vì hắn là sư đệ duy nhất của Kỳ Liên, nếu Thẩm Tinh còn sống có lẽ Kỳ Liên sẽ không cô đơn nữa.
Khi nói lời tạm biệt với Thẩm Tinh, Kỳ Liên đứng rất xa, ngoài mặt chàng giả bộ như không thèm quan tâm nhưng ánh mắt lại chẳng hề nhìn qua ta.
Không biết tại sao ta nhất thời hứng khởi sinh ý muốn đùa chàng.
Lúc Thẩm Tinh rời đi ta cố ý bảo hắn mang ta rời đi, như dự đoán Thẩm Tinh đẩy ta ra.
Kỳ Liên đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta, bộ dáng chàng khẩn trương che chở bảo vệ ta làm ta đột nhiên cảm thấy cái gì mà thân phận cái gì mà trách nhiệm, đều không còn quan trọng gì nữa.
Đêm đó ánh trăng lặn về tây, mặt trời của ta sẽ thay thế ánh trăng lạnh lẽo, sẽ tỏa sáng rực rỡ nhất trong thế giới ta.
Mà Kỳ Liên chính là mặt trời của ta.
17
Nhưng phụ hoàng vẫn biết sự tồn tại của Kỳ Liên, cũng biết người trong lòng ta nói là chàng chứ không phải Thẩm Tinh.
Lễ cập kê kết thúc, phụ hoàng triệu ta vào Thái Dưỡng điện.
Người nói với ta chuyện xưa giữa người và mẫu hậu, nói cho ta nghe người gi.ết Thẩm Kiêu không hoàn toàn vì ghen ghét, người nói: “Thẩm Kiêu quá mức xuất sắc, nhưng quá xuất sắc tất sẽ tổn thương, cái ch.ết của hắn là số mệnh.”
Người nói: “Người trong hoàng thất đều sống vì hoàng quyền, cũng sống vì người trong thiên hạ. Trong triều ắt cần thế cân bằng, phụ hoàng cần con thay phụ hoàng lôi kéo phủ Thừa tướng.”
“Lê triều bị thế gia chế ngự, cả đời phụ hoàng tầm thường vô vị, nhưng cũng mở rộng giang sơn, vì thiên hạ hàn môn (học trò nghèo) tìm một con đường.”
Phụ hoàng tự tay rót chén trà đưa đến trước mặt ta: “Người ám vệ bên cạnh con tên là Kỳ Liên đúng không, hắn là người mẫu hậu để lại cho con, trẫm sẽ không động đến hắn. Nhưng con là công chúa của Lê triều, con nhất định phải hy sinh vì Lê triều, vì bách tính thiên hạ.”
Ta và phụ hoàng đều nhìn ly trà kia, khói trắng lượn lờ mờ ảo, đó cũng là con đường của ta cùng Kỳ Liên.
Trà của phụ hoàng ta không thể không uống.
Nước trà nóng hổi, lúc nuốt xuống cổ họng bỏng rát, trong lòng như hàng vạn con kiến bò ngổn ngang.
Ta ngồi trên thềm ngọc của Trường Lạc cung rất lâu mới hồi phục tinh thần.
Mặt trời sắp lặn, phía tây chân trời chỉ còn sót lại chút ít tia sáng cuối cùng…
18
Kỳ Liên nói chàng thích giang hồ, ta liền để chàng về giang hồ.
Ta và chàng dù sao cũng phải có một người vì ý nguyện của mình mà sống, ta đã bị phụ hoàng gông vào xiềng xích vậy thì đời này cứ để Kỳ Liên thay ta làm cánh chim tự do trên bầu trời vậy.
Chàng không muốn đi, ta ở phủ Thừa tướng của thế cảm nhận được sự tồn tại của chàng.
Thế là ta liền nhịn sự chán ghét Yên Vân trong lòng, ngoài mặt cùng hắn là đôi phu thê tình chàng ý thiếp.
Như thế này thì chàng cũng yên tâm đi? Ta nghĩ.
Phụ hoàng cũng có chút thủ đoạn, mấy năm ngắn ngủi thế lực phủ Thừa tướng đã kém xa trước đây.
Ta mang chứng cứ hối lộ của Yên Vân lén lút đưa tới cho phụ hoàng, không lâu sau Yên Vân đã bị giáng chức đuổi khỏi kinh thành.
Khi phản quân tấn công Giang Châu, ta sợ cái tên Yên Vân tham sống sợ chết này sẽ đầu hàng địch, bỏ mặc bách tính Giang Châu, ta hết lời mới thuyết phục được hắn cố gắng thủ thành.
Kết quả tên Yên Vân vô dụng này này không nghe lời tướng lĩnh thủ thành, hồ đồ tự ý làm việc khiến Giang Châu bị công phá.
Tên này ngày thường hoa ngôn xảo ngữ, nói sẽ làm nam nhân yêu ta, bảo hộ ta một đời, lúc đại nạn tới lại không hề do dự đẩy ta ra trước mặt.
Ta còn tưởng nam nhân này ít nhất cũng có một phần cốt khí, xem ra là ta xem trọng hắn rồi.
Ta chuẩn bị khẳng khái hy sinh, nhưng Kỳ Liên xuất hiện.
Chàng giống như vị thần không gì không làm được, lại lần nữa cứu ta.
Yên Vân ch.ết, ta cho rằng cuối cùng cái trách nhiệm công chúa trên người đã hoàn thành, nửa đời sau sẽ thanh nhàn sung sướng mà tận hưởng.
Ta cho rằng mình cuối cùng cũng có thể nghe theo tim mình, đi theo Kỳ Liên đến giang hồ của chàng.
Nhưng không nghĩ tới Thẩm Tinh tâm cao khí ngạo kia đã thay đổi, hắn dùng bách tính Giang Châu uy hiếp ta đi cùng hắn.
Ta không muốn đi, nhưng ta là công chúa, công chúa không thể tự tiện bỏ mặc con dân của mình.
Lúc Thẩm Tinh đẩy ta ra, trong lòng ta không một gợn sóng, chỉ có tiếng cảm thán tuổi trẻ của mình.
Ta quyết tâm xả thân vì Lê triều, ta không kiêng kị gì cả, chỉ sợ Kỳ Liên sẽ đến.
Cho nên khi Kỳ Liên một mình đối mặt với vạn quân đi về phía ta, ta thật sự tức giận.
Chàng sao lại ngốc vậy, thật sự ngốc quá.
Mũi tên phá không mà đến, ta cuối cùng cũng bảo vệ được chàng một lần.
Ta nhìn chàng khóc, nhìn toàn thân chàng vì sợ hãi mà run rẩy không ngừng, tim ta đau đến không thở nổi.
Ta gục vào ngực chàng, nói với chàng: “Kỳ Liên, ta luôn bị người khác vứt bỏ…” Chỉ có chàng từ đầu tới cuối không rời không bỏ ở bên cạnh ta.
Ta nói: “Nếu như thiên hạ có thể thái bình thì thật là tốt, đến lúc đó…”
Chàng có thể quay về giang hồ.
Kỳ Liên, tục trần này không thích hợp với chàng, chàng tốt nhất vẫn nên làm một cánh chim tự do bay lượn trong giang hồ này thôi.
HẾT.
15
Mãi đến khi mẫu hậu bỏ ta mà đi ta mới biết, bà căn bản không hề yêu phụ hoàng, người bà yêu là Thẩm đại tướng quân.
Ngày mẫu hậu ch.ết, ta khi ấy khóc rất lâu. Hôm sau đã tự gạt đi nước mắt của mình, ta biết mình bị mẫu hậu bỏ rơi rồi, dù ta có khóc như thế nào đi nữa mẫu hậu cũng chẳng quay về bên cạnh mình.
Ta không có mẫu hậu nhưng bên cạnh lại có thêm một cái bóng.
Cái bóng ấy cả ngày lẫn đêm đi theo ta một tấc không rời, mặc dù không nhìn thấy người nào ở đó nhưng ta cảm nhận được sự tồn tại của chàng.
Ta muốn nhìn xem cái bóng ấy trông như thế nào vì vậy thường xuyên nhìn vào vị trí chàng ẩn thân nói chuyện, ta hy vọng chàng có thể xuất hiện trước mặt ta.
Chỉ tiếc là, chàng chưa một lần xuất hiện.
Sau này, nói chuyện với chàng dường như đã trở thành một thói quen khó bỏ của ta.
Lần đầu nhìn thấy cái bóng ấy là lúc nữ nhân trong hậu cung tranh sủng, các nàng đẩy ta xuống hồ.
Thời điểm ta tưởng mình sẽ như vậy ch.ết đi, một bóng đen đột nhiên lao vào trong nước ôm lấy ta, chàng cứu ta một mạng.
Tầm nhìn trong nước của ta rất mơ hồ, ta không nhìn rõ mặt chàng.
Sau khi lên bờ, vất vả lắm mới thấy rõ được, cái bóng quả thật là cái bóng, vèo một cái chàng đã biến mất.
Kể từ đó, ta thường xuyên gặp phải nguy hiểm ngoài ý muốn, có đôi khi thật sự là bị người khác hãm hại, có khi là ta tự mình đưa bản thân vào hiểm cảnh.
Mỗi lần như thế, ta có thể gặp được chàng.
Cuối cùng cũng có một lần, khi ta chơi xích đu trong ngự hoa viên, thời điểm xích đu lên cao nhất ta cố ý để mình bay ra ngoài.
Cái bóng từ cành cây bay vọt tới, lúc chàng ôm ta, ta cũng vươn tay ôm chặt lấy người chàng.
Lần này không để chàng trốn thoát dễ dàng như trước nữa!
Cái bóng so với ta lớn hơn vài tuổi, chàng là người rất dễ xấu hổ, lúc ta ôm cổ chàng hỏi chàng tên là gì, mặt chàng so với hoa mẫu đơn trong hoa viên còn đỏ hơn nhiều.
Chàng quay đầu không nhìn ta, nửa ngày sau trong miệng mới thì thầm hai chữ: “Kỳ Liên.”
“Vậy sao, ta tên là Linh Ngọc.”
Tay ta đặt sau lưng Kỳ Liên, trên lưng chàng viết ra tên ta: “Là hai chữ này, ngươi nhớ kỹ chưa?”
Lúc Kỳ Liên bị tay ta sờ, toàn thân chàng cứng ngắc, mặt đỏ sắp nhỏ ra m.áu, ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng vào ta.
“Rõ.”
“Vậy còn ngươi? Hai chữ tên ngươi viết thế nào?” Ta đặt tay trước mặt chàng, ra hiệu cho chàng viết tên mình lên tay ta.
Kỳ Liên liếc mắt nhìn ta, đột nhiên rút kiếm trên eo vẽ ra bông hoa xinh đẹp trên không trung.
Chàng đưa tay kẹp chiếc lá rụng bay xuống đưa tới trước mặt ta, phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo hai chữ “Kỳ Liên”.
Hai mắt ta tỏa sáng nhìn chàng như nhìn thấy thần tiên.
Chàng là Kỳ Liên! Chàng có thể sử dụng kiếm để viết tên trên lá!
Chàng không phải người thường!
16
Về sau ta đối xử với Kỳ Liên càng nhiệt tình hơn, nhưng chàng vẫn như cũ không thèm để ý tới ta.
Nhưng bản Công chúa phong hoa tuyết nguyệt, ta tin tưởng rằng Kỳ Liên cũng thích ta bởi vì khi chàng nói chuyện luôn luôn đỏ mặt, ánh mắt nhìn ta cũng không bình tĩnh như nhìn người khác.
Sau này có một lần trên yến hội, ta theo thói quen nhỏ giọng nói chuyện với Kỳ Liên, không cẩn thận bị Thẩm Tinh nghe thấy.
Hắn nói hắn cũng biết Kỳ Liên, hắn còn nói Kỳ Liên là đệ tử yêu thích của phụ thân hắn.
Lúc ta ở cùng với Thẩm Tinh phần lớn đều hỏi hắn những chuyện khi còn bé của Kỳ Liên, hắn nói Kỳ Liên rất lợi hại cũng rất thông minh, tất cả mọi thứ chỉ cần vừa học đã biết.
Đó là tất nhiên, chàng là Kỳ Liên mà!
Nghe Thẩm Tinh khen Kỳ Liên, ta còn cao hứng hơn khi nghe người khác khen mình.
Ta rất trân trọng người bạn Thẩm Tinh này bởi vì hắn là người duy nhất có thể cùng ta nói chuyện về Kỳ Liên, mà hắn còn là sư đệ, là người biết rất nhiều chuyện xưa của Kỳ Liên.
Ta thường xuyên xuất cung tìm hắn chơi, nghe hắn kể chuyện liên quan tới Kỳ Liên, cho dù là chuyện thường ngày bị kể đi kể lại vài lần khi vào tai ta cũng cảm thấy đầy mới mẻ.
Tin tức ta thân thiết với Thẩm Tinh rất nhanh đã bị phụ hoàng biết, người hỏi ta có phải đã có người trong lòng đúng không.
Nghe như thế, trong đầu ta liền xuất hiện bóng dáng Kỳ Liên, nhưng ta không dám nói với phụ hoàng.
Đó là lần đầu tiên ta ý thức được, ta và Kỳ Liên không có tương lai, thân phận của ta không cho phép ta và chàng có kết quả, phụ hoàng cũng sẽ không cho phép ta đến với chàng.
Nếu ta thừa nhận mình thích Kỳ Liên chỉ khiến chàng bị kéo vào cái vực sâu không đáy này.
Ta lập lờ trả lời phụ hoàng, người cho rằng người trong lòng ta là Thẩm Tinh.
Ta cười cười không giải thích gì nhiều.
Ta tưởng rằng với địa vị của phủ tướng quân ở Lê triều phụ hoàng sẽ vì lôi kéo Thẩm Tinh mà gả ta cho hắn.
Nhưng không nghĩ tới, phủ tướng quân là thế gia trăm năm nói ngã liền ngã.
Khi Thẩm Tinh vào ngục, ta vốn chẳng muốn liên quan vào triều chính phân tranh.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cứu hắn ra, một là bởi vì hắn là trưởng tử của Thẩm Kiêu tướng quân, ta cũng không thể trơ mắt nhìn Thẩm gia mấy đời trung liệt lại tuyệt hậu như thế. Hai là bởi vì hắn là sư đệ duy nhất của Kỳ Liên, nếu Thẩm Tinh còn sống có lẽ Kỳ Liên sẽ không cô đơn nữa.
Khi nói lời tạm biệt với Thẩm Tinh, Kỳ Liên đứng rất xa, ngoài mặt chàng giả bộ như không thèm quan tâm nhưng ánh mắt lại chẳng hề nhìn qua ta.
Không biết tại sao ta nhất thời hứng khởi sinh ý muốn đùa chàng.
Lúc Thẩm Tinh rời đi ta cố ý bảo hắn mang ta rời đi, như dự đoán Thẩm Tinh đẩy ta ra.
Kỳ Liên đột nhiên xuất hiện bên cạnh ta, bộ dáng chàng khẩn trương che chở bảo vệ ta làm ta đột nhiên cảm thấy cái gì mà thân phận cái gì mà trách nhiệm, đều không còn quan trọng gì nữa.
Đêm đó ánh trăng lặn về tây, mặt trời của ta sẽ thay thế ánh trăng lạnh lẽo, sẽ tỏa sáng rực rỡ nhất trong thế giới ta.
Mà Kỳ Liên chính là mặt trời của ta.
17
Nhưng phụ hoàng vẫn biết sự tồn tại của Kỳ Liên, cũng biết người trong lòng ta nói là chàng chứ không phải Thẩm Tinh.
Lễ cập kê kết thúc, phụ hoàng triệu ta vào Thái Dưỡng điện.
Người nói với ta chuyện xưa giữa người và mẫu hậu, nói cho ta nghe người gi.ết Thẩm Kiêu không hoàn toàn vì ghen ghét, người nói: “Thẩm Kiêu quá mức xuất sắc, nhưng quá xuất sắc tất sẽ tổn thương, cái ch.ết của hắn là số mệnh.”
Người nói: “Người trong hoàng thất đều sống vì hoàng quyền, cũng sống vì người trong thiên hạ. Trong triều ắt cần thế cân bằng, phụ hoàng cần con thay phụ hoàng lôi kéo phủ Thừa tướng.”
“Lê triều bị thế gia chế ngự, cả đời phụ hoàng tầm thường vô vị, nhưng cũng mở rộng giang sơn, vì thiên hạ hàn môn (học trò nghèo) tìm một con đường.”
Phụ hoàng tự tay rót chén trà đưa đến trước mặt ta: “Người ám vệ bên cạnh con tên là Kỳ Liên đúng không, hắn là người mẫu hậu để lại cho con, trẫm sẽ không động đến hắn. Nhưng con là công chúa của Lê triều, con nhất định phải hy sinh vì Lê triều, vì bách tính thiên hạ.”
Ta và phụ hoàng đều nhìn ly trà kia, khói trắng lượn lờ mờ ảo, đó cũng là con đường của ta cùng Kỳ Liên.
Trà của phụ hoàng ta không thể không uống.
Nước trà nóng hổi, lúc nuốt xuống cổ họng bỏng rát, trong lòng như hàng vạn con kiến bò ngổn ngang.
Ta ngồi trên thềm ngọc của Trường Lạc cung rất lâu mới hồi phục tinh thần.
Mặt trời sắp lặn, phía tây chân trời chỉ còn sót lại chút ít tia sáng cuối cùng…
18
Kỳ Liên nói chàng thích giang hồ, ta liền để chàng về giang hồ.
Ta và chàng dù sao cũng phải có một người vì ý nguyện của mình mà sống, ta đã bị phụ hoàng gông vào xiềng xích vậy thì đời này cứ để Kỳ Liên thay ta làm cánh chim tự do trên bầu trời vậy.
Chàng không muốn đi, ta ở phủ Thừa tướng của thế cảm nhận được sự tồn tại của chàng.
Thế là ta liền nhịn sự chán ghét Yên Vân trong lòng, ngoài mặt cùng hắn là đôi phu thê tình chàng ý thiếp.
Như thế này thì chàng cũng yên tâm đi? Ta nghĩ.
Phụ hoàng cũng có chút thủ đoạn, mấy năm ngắn ngủi thế lực phủ Thừa tướng đã kém xa trước đây.
Ta mang chứng cứ hối lộ của Yên Vân lén lút đưa tới cho phụ hoàng, không lâu sau Yên Vân đã bị giáng chức đuổi khỏi kinh thành.
Khi phản quân tấn công Giang Châu, ta sợ cái tên Yên Vân tham sống sợ chết này sẽ đầu hàng địch, bỏ mặc bách tính Giang Châu, ta hết lời mới thuyết phục được hắn cố gắng thủ thành.
Kết quả tên Yên Vân vô dụng này này không nghe lời tướng lĩnh thủ thành, hồ đồ tự ý làm việc khiến Giang Châu bị công phá.
Tên này ngày thường hoa ngôn xảo ngữ, nói sẽ làm nam nhân yêu ta, bảo hộ ta một đời, lúc đại nạn tới lại không hề do dự đẩy ta ra trước mặt.
Ta còn tưởng nam nhân này ít nhất cũng có một phần cốt khí, xem ra là ta xem trọng hắn rồi.
Ta chuẩn bị khẳng khái hy sinh, nhưng Kỳ Liên xuất hiện.
Chàng giống như vị thần không gì không làm được, lại lần nữa cứu ta.
Yên Vân ch.ết, ta cho rằng cuối cùng cái trách nhiệm công chúa trên người đã hoàn thành, nửa đời sau sẽ thanh nhàn sung sướng mà tận hưởng.
Ta cho rằng mình cuối cùng cũng có thể nghe theo tim mình, đi theo Kỳ Liên đến giang hồ của chàng.
Nhưng không nghĩ tới Thẩm Tinh tâm cao khí ngạo kia đã thay đổi, hắn dùng bách tính Giang Châu uy hiếp ta đi cùng hắn.
Ta không muốn đi, nhưng ta là công chúa, công chúa không thể tự tiện bỏ mặc con dân của mình.
Lúc Thẩm Tinh đẩy ta ra, trong lòng ta không một gợn sóng, chỉ có tiếng cảm thán tuổi trẻ của mình.
Ta quyết tâm xả thân vì Lê triều, ta không kiêng kị gì cả, chỉ sợ Kỳ Liên sẽ đến.
Cho nên khi Kỳ Liên một mình đối mặt với vạn quân đi về phía ta, ta thật sự tức giận.
Chàng sao lại ngốc vậy, thật sự ngốc quá.
Mũi tên phá không mà đến, ta cuối cùng cũng bảo vệ được chàng một lần.
Ta nhìn chàng khóc, nhìn toàn thân chàng vì sợ hãi mà run rẩy không ngừng, tim ta đau đến không thở nổi.
Ta gục vào ngực chàng, nói với chàng: “Kỳ Liên, ta luôn bị người khác vứt bỏ…” Chỉ có chàng từ đầu tới cuối không rời không bỏ ở bên cạnh ta.
Ta nói: “Nếu như thiên hạ có thể thái bình thì thật là tốt, đến lúc đó…”
Chàng có thể quay về giang hồ.
Kỳ Liên, tục trần này không thích hợp với chàng, chàng tốt nhất vẫn nên làm một cánh chim tự do bay lượn trong giang hồ này thôi.
HẾT.