Chương 2 - Nguyên Nhân Của Những Cái Tát
9
Còn chưa kịp ra khỏi lớp, một giọng nói lạnh như băng vang lên phía sau:
“Sao lại không được dính với tôi?”
Dựa người vào cửa sau lớp, một bóng dáng cao lớn lên tiếng.
Tôi ngoảnh lại – Kỳ Tiêu đang nhìn chằm chằm vào Mạnh Dao, ánh mắt chứa đầy sự khinh bỉ lồ lộ.
Kỳ Tiêu vốn đã có gương mặt sắc lạnh, toát ra sát khí.
Giờ với vẻ mặt thế này, lại càng khiến người ta rợn gáy.
Ở cái trường này, không ai dám động vào cậu ta.
Bởi vì hồi lớp 10, Kỳ Tiêu đã đánh cho tất cả những đứa từng chọc vào mình một trận nên thân.
Chưa kể, trong trường còn lan truyền tin đồn:
Mẹ cậu ta từng giết người.
Không chỉ giết, mà còn phân xác thành hơn trăm mảnh.
Sau khi mẹ bị xử tử, Kỳ Tiêu thành trẻ mồ côi, chẳng ai quản được nữa.
Mạnh Dao lập tức câm nín.
Mấy nam sinh đang vây quanh cô ta cũng lặng lẽ rút lui.
Kỳ Tiêu nghịch chiếc bật lửa trên tay, bật tắt liên tục như thể có thể đốt luôn bầu không khí căng thẳng trong lớp.
Thấy cả lớp im phăng phắc, cậu ta mới lười nhác lên tiếng tiếp:
“Lâu lâu mới đến lớp, lại nghe được mấy tin đồn nhảm.”
“Bàn về tôi thì chẳng sao.”
“Nhưng lôi Dịch Miêu vào thì có hơi quá đáng đấy.”
“Dù gì Dịch Miêu cũng là bạn học hỗ trợ của tôi, bỏ thời gian ra giúp tôi học bài, vậy mà lại bị mấy người xì xào đàm tiếu.”
“Có phải quá oan ức rồi không?”
“Đúng không… bạn học Mạnh Dao?”
Bị gọi thẳng tên, mặt Mạnh Dao lập tức tái mét.
Kỳ Tiêu nhếch môi cười:
“Cơm có thể ăn bậy, nhưng lời đừng nói bậy.”
“Dù gì thì giáo viên chủ nhiệm cũng đâu thể lúc nào cũng che chắn cho cậu được.”
Vừa dứt câu, chuông vào học vang lên.
Một giọng lạnh băng cất lên phía cửa:
“Làm gì mà ồn ào vậy?”
Mạnh Lan bước vào lớp, mặt đanh như đá.
10
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.
Ban nãy bị quê độ trước mặt ba tôi, giờ Mạnh Lan về tới trường là khỏi cần giả bộ.
Không có ba tôi ở đây, bà ta lập tức trở mặt, giọng điệu mỉa mai cực điểm:
“Có bạn học, cứ tưởng mình học giỏi chút là giỏi luôn việc giao du với mấy người học dốt.”
“Không chỉ biết trốn học, còn qua đêm với bạn trai, chơi bời hết mình.”
“Tuổi còn nhỏ mà chẳng biết giữ thể diện là gì.”
Tôi liếc mắt nhìn Kỳ Tiêu. Hai đứa tôi đều hiểu quá rõ độ ghê tởm của cặp mẹ con này.
Kỳ Tiêu mặt tỉnh bơ, là người mở miệng trước:
“Cô Mạnh, chắc cô hiểu nhầm rồi.”
“Bạn ấy không cố ý trốn học. Là vì dành thời gian… để dạy kèm cho tôi.”
“Phiền cô và bạn Mạnh Dao đây, nên nói lời xin lỗi với bạn học Dịch Miêu.”
Lời Kỳ Tiêu nói thẳng thừng đến mức khiến tôi suýt bật cười, nghe mà thấy giống y như những gì tôi nói lúc sáng ở khách sạn.
Mạnh Lan lập tức trở lại giọng điệu móc méo:
“Dạy kèm à? Với thành tích của cậu, tôi chỉ thấy bổ chẳng ra nỗi bông gì! Mà có bằng chứng không? Đã kiếm cớ thì kiếm cho ra hồn chút đi!”
Ánh mắt cả lớp bắt đầu đổ dồn về phía Kỳ Tiêu.
Mạnh Dao cũng quay sang nhìn, ánh mắt không giấu nổi sự khinh bỉ.
Kỳ Tiêu chẳng thèm đôi co:
“Vậy đi, sau kỳ thi tháng tới, cô sẽ rõ.”
Tôi lập tức quay sang nhìn cậu ta.
Bởi vì… chỉ có tôi mới biết một bí mật:
Kỳ Tiêu thật ra là học bá ngầm.
Và quan trọng nhất – từ đầu cậu ta đã không muốn ai khác biết điều đó.
11
Mặt Mạnh Lan lúc đỏ lúc trắng.
Kỳ Tiêu vẫn chẳng buồn để tâm, khẽ nhếch môi với tôi:
“Đi không?”
Tôi không do dự:
“Đi.”
Từ lúc rời khỏi lớp, leo tường, đến khi hai đứa đã ở bên ngoài trường, chắc chưa tới năm phút.
Nhanh đến mức chắc Mạnh Lan còn chưa kịp gọi bảo vệ.
Tôi đội chiếc mũ bảo hiểm Kỳ Tiêu đưa, bám chặt vào đuôi xe máy.
Cậu ta cúi người, ngồi lên yên, chiếc áo thun trắng bị gió thổi căng, ôm sát lấy phần eo thon rắn chắc.
Tôi nuốt nước bọt.
Chỉ vì cái dáng người chết tiệt này mà tôi mới mềm lòng, định bụng “giúp bạn một tay”, ai dè… tự mình nhảy lên thuyền giặc.
Trước khi tôi chuyển vào lớp này, Kỳ Tiêu còn chẳng có bạn cùng bàn.
Mà thật ra… chắc cũng chẳng ai muốn ngồi cùng.
Dù gì thì, với cái danh “con trai kẻ giết người”, cậu ta đi đâu cũng bị người ta né như tà.
Đa số trong trường đều tránh tiếp xúc với cậu ta.
Tua ngược lại một tháng trước—
Hôm Mạnh Lan công bố “chương trình bạn học hỗ trợ”, Kỳ Tiêu lại tình cờ có mặt.
Cậu ta chống đầu bằng một tay, tay còn lại nghịch điện thoại, lười biếng lên tiếng:
“Dịch Miêu… nghe danh rồi. Học bá đứng nhì trường đúng không?”
Tôi khựng lại, vô thức đưa tay ra:
“Phải, còn cậu là Kỳ Tiêu—‘đầu gấu’ nổi tiếng trốn học đúng không?”
Kỳ Tiêu không biểu lộ gì:
“Cậu không sợ tôi làm ảnh hưởng đến việc học à?”
Tôi lắc đầu:
“Đã tới rồi thì ở yên đấy đi. Biết đâu tôi kéo cậu lên được tí điểm thì sao.”
Kỳ Tiêu có vẻ hơi bất ngờ trước độ mặt dày của tôi, khẽ cong khóe môi:
“Được thôi, bạn học hỗ trợ của tôi.”
Nói rồi, cậu ta chìa tay vỗ nhẹ lòng bàn tay tôi.
Một thứ gì đó rơi xuống.
Tôi cúi đầu nhìn—trong tay là một viên kẹo sữa Đại Bạch Thố.
“Coi như học phí cảm ơn trước.”
12
Nhưng vừa hết tiết ra chơi, Kỳ Tiêu lại… trốn học tiếp.
Lần sau tôi gặp lại cậu ta là vào chiều ngày thứ ba.
Cậu ta hiếm khi quay lại trường, chắc là về tìm đồ.
Tôi nhân cơ hội nóng hổi liền gọi lại:
“Kỳ Tiêu, cậu cứ trốn học kiểu này hoài không ổn đâu. Hay để tôi giúp cậu ôn lại mấy bài nhé?”
Kỳ Tiêu hơi sững lại, hình như vừa nhớ ra chuyện “bạn học hỗ trợ”:
“Cậu nhận tiền của cô chủ nhiệm rồi hả?”
Tôi cạn lời:
“Tôi đường đường là học bá hẳn hoi, giờ đại phát từ bi, định tiện tay kéo cậu ra khỏi vũng lầy, cho cậu một vé lên đại học loại hai.”
Kỳ Tiêu trầm ngâm vài giây:
“Đại học loại hai? Tôi lên cái đó làm gì?”
Tôi bĩu môi:
“Biết là cậu nôn vào cao đẳng, nhưng chờ chút đi, đừng nóng vội.”
Kỳ Tiêu khẽ bật cười:
“Cậu thật sự muốn dạy tôi à?”
Tôi gật đầu chắc nịch.
Cậu ta lặng lẽ nhìn tôi, rồi nói khẽ:
“Bạn Dịch, không cần đâu. Cậu tốt bụng quá mức rồi.”
Nói rồi… lại biến mất không dấu vết.
Tôi thở dài bất lực, định bụng gấp hết lòng tốt lại cất vào kho.
Ai ngờ vài phút sau, điện thoại reo.
Một tin nhắn ngắn gọn—một địa chỉ.
Là tiệm bida cách trường ba cây số.
Ngay sau đó, thêm một tin nữa, chỉ vỏn vẹn hai chữ:
“Tới không?”
13
Tan học buổi tối, tôi lén lút chui vào tiệm bida.
Ông chủ hói bụng phệ đứng quầy vừa thấy tôi liền ngoác miệng la lớn vào trong:
“Tiểu Kỳ, có người tìm cậu này!”
Phía xa có một bóng người đang nghiêng người theo ánh đèn, tư thế đánh bi chuẩn không chê được.
Ngay giây tiếp theo, viên bi lăn một góc hiểm hóc, chuẩn xác chui vào lỗ.
Kỳ Tiêu vác gậy bước lại, nhướng mày:
“Cô giáo Dịch, không sợ bị ảnh hưởng học hành à?”
Tôi nhìn cậu ta:
“Không sao, dù gì tôi cũng là ‘cô hai’ của trường – lên không nổi mà tụt cũng không xong.”
Cậu ta chỉ tay về phía bàn cạnh đó:
“Cậu cứ làm bài trước đi, tôi chơi xong ván này rồi đưa cậu đi ăn đêm.”
Khắp phòng hơi nồng mùi thuốc lá, nhưng tôi cũng chẳng thấy khó chịu.
Tôi móc đề Toán ra làm luôn tại chỗ.
Làm tới câu trắc nghiệm cuối cùng thì kẹt. Tính tới tính lui, vẫn không ra đáp án.
Đang nhíu mày suy nghĩ thì không biết từ khi nào, Kỳ Tiêu đã đứng cạnh tôi.
Cậu ta liếc qua tờ giấy nháp, chỉ vào một con số:
“Thiếu dấu trừ kìa.”
Tôi giật mình:
“Sao cậu biết?”
Kỳ Tiêu nhún vai:
“Đoán.”
Tôi: “…”
14
Tôi nhướng mày:
“Quả nhiên học dốt thì mắt nhìn và vận may lại khá thật ha?”
Kỳ Tiêu xòe tay:
“Tôi trông hổ báo vậy thật, nhưng cậu lấy gì kết luận tôi học kém?”
Tôi: “…”
Cái gì trên người cậu trông giống học sinh giỏi?
Đi học trễ, trốn học như cơm bữa, chẳng thèm thi cử, học đêm thì ở đây đánh bida.
Tất cả tiêu chí học sinh hư đều dính đủ cả nhé?!
Hai đứa tôi nhìn nhau không nói.
Một lúc sau, Kỳ Tiêu thở dài:
“Hay là đưa tôi coi đề thi khai giảng?”
Tôi lục cặp sách, lôi ra bài thi môn tự nhiên.
Cậu ta im bặt ngay khi thấy đề.
Tôi làm bài đó khá tốt, chỉ vướng mỗi câu Vật lý cuối cùng là không ra.
Cạnh đề còn có lời giải mẫu thầy cô ghi chú.
Kỳ Tiêu cau mày:
“Sao… chỗ này lại giải kiểu này?”
Tôi vỗ vai cậu ta:
“Trốn học hai năm, nhớ được định luật bảo toàn động lượng đã là giỏi lắm rồi. Không hiểu cũng bình thường.”
Kỳ Tiêu thở dài:
“Tôi đang nói… đây là cách giải ngu ngốc mà thầy cô dạy bọn cậu á?”