Chương 1 - Nguyên Nhân Của Những Cái Tát
10h sáng.
Mạnh Lan dắt ba tôi đến khách sạn đúng lúc tôi vừa thu dọn “hiện trường”.
Đêm qua tôi với Kỳ Tiêu học thâu đêm, đến giờ vẫn còn ê ẩm cả người, hoa mắt chóng mặt.
Thể lực của đầu gấu quả thật quá khủng. Mới sáng đã mua đồ ăn sáng cho tôi xong lại chạy ra quán bida trông chừng đàn em.
Tôi thở dài, xách cặp chuẩn bị trả phòng.
Không ngờ vừa mở cửa…đã ăn nguyên một b/ạt t ai.
2.
Cái tát giòn tan, vang dội.
Tôi đứng ngơ tại chỗ mất vài giây mới hoàn hồn.
Trước mặt là người đàn ông đang giận đến run cả người – chính là ba ruột tôi.
Sau lưng ông là mẹ kế kiêm giáo viên chủ nhiệm của tôi – Mạnh Lan.
Một người lẽ ra đang công tác xa.
Người còn lại giờ này đáng lý đang có tiết ở trường.
Cả hai cùng xuất hiện ở đây, không cần nghĩ cũng biết ai giở trò.
Thấy ba tôi ra tay, Mạnh Lan lập tức giả vờ can ngăn:
“Ây da, anh đừng đá/nh nữa, Dịch Miêu dù sao cũng chỉ là con gái mà.”
Câu nói ấy chỉ khiến ba tôi tức điên hơn:
“Con gái? Có đứa con gái nào dám qua đêm không về như vậy không?”
Mạnh Lan lập tức quay sang trách móc:
“Dịch Miêu, em thật quá đáng! Sao lại đi mở phòng với Kỳ Tiêu?”
3.
Mở phòng?
Tôi ngẩn ra một lúc, rồi hiểu ngay.
Dạo này tôi với Kỳ Tiêu đi chung hơi nhiều. Là giáo viên chủ nhiệm, Mạnh Lan biết rõ nhưng chưa từng ngăn cản.
Giờ đột nhiên nhảy ra dựng chuyện.
Chắc là vì hôm qua tôi với Kỳ Tiêu trốn học rồi không về nhà, bà ta thấy cơ hội tới nên dắt ba tôi đến “bắt gian tại trận”.
Trước kia chính bà bị mẹ tôi bắt quả tang cặp kè trong khách sạn với ba tôi, chắc vẫn còn để bụng.
Nay có dịp thì tiện thể hắt nước bẩn vào tôi một phát.
Chỉ là… bà ta đâu ngờ tôi với Kỳ Tiêu vẫn còn “trong sáng”.
“Mở phòng? Con mở với ai cơ?”
Tôi ngẩng mặt nhìn ba:
“Hay là ba vào trong xem thử?”
Thấy tôi bình tĩnh như không, ba tôi ngạc nhiên, cũng bước vào phòng.
Phía trong chỉ có tôi.
Trên hai chiếc giường, một bên rõ ràng có người ngủ, bên còn lại gọn gàng như mới dọn.
Ba tôi đi một vòng, thấy không có gì bất thường, sắc mặt dịu hẳn.
Mạnh Lan tròn mắt:
“Em ngủ một mình à?”
Tôi nhíu mày như nghe câu hỏi ngu ngốc nhất hành tinh:
“Chứ sao nữa? Cô Mạnh, cô với người ta đi mở phòng mà cũng mở phòng đôi à?”
Mạnh Lan thoáng lúng túng, ánh mắt vẫn chưa yên tâm, cứ đảo quanh phòng.
Tôi cảm thấy má mình vẫn còn rát, nhưng khóe miệng lại muốn cong lên cười.
“Cô Mạnh, nếu muốn soi, thì soi cho kỹ vào nhé.”
“Tốt nhất là đừng bỏ qua thùng rác trong nhà vệ sinh.”
“Không khéo bỏ só/t bă.ng v ệ sinh tôi thay tối qua thì oan đấy.”
4
Hôm qua là ngày thứ ba tôi bị hành kinh.
Tôi chưa từng đau bụng kinh bao giờ nên cũng không nói gì với Kỳ Tiêu.
Ai ngờ lần này lại thành bằng chứng vả thẳng vào mặt Mạnh Lan.
Ba tôi lập tức hiểu có gì đó sai sai, khẽ lên tiếng:
“Miêu Miêu, vừa rồi là ba nóng nảy quá… Cũng chỉ vì lo cho con thôi.”
Sắc mặt Mạnh Lan lúc đó rất kỳ cục:
“Đúng rồi Miêu Miêu, cô thấy em và Kỳ Tiêu cùng nhau đăng ký ở khách sạn, tưởng có chuyện gì…”
Tôi bật cười lạnh một tiếng:
“Ba, hôm qua con bị tới tháng sớm, đau bụng dữ dội, gọi mãi không liên lạc được với cô Mạnh, nên mới nhờ bạn học Kỳ Tiêu giúp mở một phòng nghỉ.”
“Khách sạn chỉ còn đúng một phòng, con cũng chẳng nghĩ nhiều, uống thuốc giảm đau xong thì ngủ một giấc tới giờ.”
“Vừa mới tỉnh, người còn chưa khỏe hẳn, vừa mở cửa ra thì…”
…đã ăn ngay một bạt tai.
Ba tôi lúng túng ra mặt:
“Là ba và dì Mạnh trách nhầm con rồi… Thôi, con cứ về trường trước đi.”
“Ba còn phải ra sân bay chiều nay để về họp, hôm khác về sẽ đích thân xin lỗi con.”
Tôi mỉm cười nhẹ:
“Ba, vậy chắc phải nhờ cô Mạnh và Kỳ Tiêu cũng xin lỗi con một câu.”
“Dù sao thì cũng là cô Mạnh tự tay xếp con với Kỳ Tiêu thành bạn học hỗ trợ nhau còn gì.”
5
Ba tôi sững người, hiển nhiên vẫn chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Một tháng trước, sau kỳ thi khai giảng, Mạnh Lan làm ra vẻ đứng đắn, phát động cái gọi là hoạt động “ghép đôi học tập” trong lớp.
Những học sinh được ghép đôi học tập thì đổi luôn chỗ ngồi thành bạn cùng bàn cho tiện trao đổi.
Con gái ruột của bà ta – Mạnh Dao – được bắt cặp với bạn học giỏi nhất khối: Tề Hằng.
Còn tôi – kẻ bám theo vị trí thứ hai suốt nhiều năm – lại bị ghép với “đầu gấu” của lớp là Kỳ Tiêu.
Mạnh Dao học lực chỉ tầm trung, ghép với Tề Hằng thì quá rõ là để ké học bá mà học lỏm.
Còn Kỳ Tiêu thì… khỏi bàn đến học hành.
Mấy bài kiểm tra lớn nhỏ từ năm lớp 10 đến giờ, cậu ta trốn sạch.
Thi được thì trốn, không được thì tìm cách… cũng trốn.
Đến giờ vẫn chưa bị đuổi học, đúng là kỳ tích.
Tôi cân nhắc lại, ý đồ của Mạnh Lan rõ như ban ngày:
Muốn Mạnh Dao ôm đùi Tề Hằng.Muốn Kỳ Tiêu kéo tụt tôi xuống.
Lý do cũng chẳng giấu được ai.
Ba tôi tuy là thương nhân, nhưng lại mê tín kiểu “mọi nghề đều thấp hèn, chỉ có đọc sách là cao quý”.
Tuy từ sau khi mẹ tôi mất, tôi dần trở nên bướng bỉnh…
Nhưng điểm số lần nào cũng đẹp như mơ.
Đặc biệt là sau kỳ thi khai giảng, ba tôi đem bảng điểm của tôi với Mạnh Dao ra so sánh.
Mặt mày tươi rói.
Mạnh Lan đứng bên cạnh thì lập tức sầm mặt lại.
Chắc vì thế mới bày ra cái trò con bò này.
6
Thấy tôi có vẻ sắp “khui hàng” những toan tính đó, Mạnh Lan bắt đầu hoảng:
“Dịch Miêu, cô xếp em với Kỳ Tiêu cũng vì thấy em học tốt, mong em kèm bạn ấy một chút thôi.”
“Cô cũng không ngờ lại xảy ra hiểu lầm thế này.”
“Hay em theo cô về trường trước, để cô sắp xếp thời gian đổi chỗ cho hai đứa.”
Trước mặt ba tôi, lời Mạnh Lan nói – tôi không tin một chữ.
Có điều, bà ta chắc chưa nhận ra một chuyện:
Việc ghép tôi ngồi cùng bàn với Kỳ Tiêu, không những không kéo tôi tụt lại,
mà còn vô tình giúp tôi.
Chỉ là bà ta ngu muội không nhận ra.
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được cười khẽ:
“Cô Mạnh, tấm lòng của cô, em hiểu rõ.”
“Chuyện này, đúng là hiểu nhầm thôi.”
“Còn chuyện đổi chỗ thì không cần đâu.”
“Em thấy ngồi cạnh Kỳ Tiêu rất ổn.”
7
Về đến trường thì vừa kịp giờ ra chơi.
Tôi xách cặp đi vòng cửa sau vào lớp, má vẫn in rõ dấu bàn tay, ngồi xuống góc cuối lớp.
Bên cạnh vẫn trống không – Kỳ Tiêu chưa đến.
Mà cậu ta trốn học quen rồi, kiểu trường hạng ba thế này, miễn không phạm pháp thì cũng chẳng ai buồn quản.
Tôi… mới chuyển vào lớp chưa lâu, lại có Mạnh Lan âm thầm giở trò, nên đa số bạn học chẳng mấy ai thân thiết.
Ngoài trừ đứa con gái ruột mà Mạnh Lan kéo theo khi “lên chính thất” – Mạnh Dao.
Mạnh Dao và tôi sinh cùng năm, chỉ nhỏ hơn tôi hai tháng.
Nói cách khác, mẹ tôi mới mang thai tôi không bao lâu thì Mạnh Lan cũng… dính bầu.
Từ hồi đó đã quấn lấy mẹ tôi không buông, giờ thì mẹ con họ đã chính thức ngoi lên làm chủ.
Hai mẹ con “trà xanh ấy không chỉ xem tôi là cái gai trong mắt ở nhà,
mà đến trường cũng quyết tâm không để tôi yên thân.
Quả nhiên, Mạnh Lan vừa xong vụ “bắt gian”, Mạnh Dao đã lò dò tới dựng chuyện:
“Dịch Miêu, sao cậu đến rồi mà Kỳ Tiêu vẫn chưa tới? Hôm qua hai người chẳng phải cùng đi khách sạn sao?”
Nói xong, như phát hiện ra điều gì đó, cô ta tròn mắt nhìn tôi:
“Trời đất, mặt cậu bị ai đánh vậy?”
8
Giọng Mạnh Dao không hề nhỏ, mấy bạn ngồi bàn đầu bắt đầu ngoái lại nhìn.
Ngay cả Tề Hằng – người đang cắm cúi làm bài bên cạnh cô ta – cũng ngẩng đầu lên.
Không cần đoán cũng biết, chuyện hôm qua chính là do cô ta mách lẻo với Mạnh Lan.
Từ đầu năm học tới giờ, đây không phải lần đầu Mạnh Dao chơi trò chọc ngoáy tôi.
Dựa vào cái gì?
Chỉ vì mẹ cô ta là giáo viên chủ nhiệm.
Tôi bật cười lạnh:
“Kỳ Tiêu không đến à, tôi cũng đâu biết.”
“Nhưng cái tát trên mặt tôi từ đâu mà ra, chắc cậu rõ hơn ai hết nhỉ?”
Mặt Mạnh Dao thoáng cứng lại:
“Dịch Miêu, cậu đang nói cái gì vậy?”
Bình thường cô ta được nhiều người quý, gương mặt sáng sủa, giả vờ ngây thơ thì đúng kiểu “bé hoa trắng dịu dàng”.
Nhưng tôi không có hứng chơi theo luật của cô ta. Tôi chậm rãi nói:
“Từ lúc tôi chuyển vào lớp này, người chăm chăm dòm ngó tôi nhất, không phải cậu thì là ai?”
“Tối qua tôi với Kỳ Tiêu trốn học, chắc cậu lại len lén bám theo nữa rồi?”
“Lạ ghê, học lớp 12 rồi mà vẫn còn hơi sức làm mấy chuyện nhảm, sao không tự lo ôn đề cho mình?”
“Hay là… cậu và mẹ cậu giống nhau?”
Các bạn trong lớp vẫn chưa biết quan hệ giữa tôi và Mạnh Dao, mà tôi cũng chẳng muốn vạch chuyện nhà ra cho thiên hạ coi.
Nhà có chuyện xấu, tốt nhất đừng rêu rao. Tôi chỉ mong thi xong là dứt áo đi khỏi nơi này.
Có lẽ nhận ra hàm ý cảnh cáo trong lời tôi, sắc mặt Mạnh Dao lập tức thay đổi.
Nước mắt rưng rưng, giọng bắt đầu run:
“Dịch Miêu, mình chỉ là lo cho cậu nên mới kể lại với mẹ…”
Lập tức có vài bạn bu lại an ủi cô ta, lời ra tiếng vào rối cả lên.
Mấy nam sinh cũng đứng dậy bênh:
“Dịch Miêu, cậu đừng nói khó nghe thế chứ. Mạnh Dao là lớp trưởng, lo việc lớp là chuyện nên làm mà.”
Nghe có người đứng về phe mình, Mạnh Dao tiếp tục khóc thút thít:
“Dịch Miêu, Kỳ Tiêu không phải người tốt gì đâu, cậu… đừng dính dáng với cậu ta nữa.”
Tôi đang định mắng lại thì bắt gặp ánh mắt Tề Hằng cũng hướng về phía mình, vẻ mặt không tỏ rõ ý kiến.
Tôi là đứa mãi mãi đứng thứ hai, còn cậu ta luôn giành vị trí đầu bảng.
Ấn tượng của tôi về Tề Hằng cũng chẳng tốt đẹp gì.
Chán tranh cãi, trong lòng tôi bỗng nôn nao, bèn xách cặp tính chuồn ra ngoài.