Chương 7 - Người Yêu Cũ Đánh Thức Cảm Xúc

12

Kỳ thi cuối kỳ sống dở chết dở cuối cùng cũng kết thúc, tôi về nhà ngủ liền hai ngày.

Phần thủ tục anh tôi tìm người giúp xử lý, còn tôi thì đi biển với đám bạn nửa tháng.

Khi Chu Giáng lại gọi điện đến, tôi đang ngồi cạnh biển, gió thổi phần phật cùng lũ bạn. Nghĩ hai giây, tôi bắt máy.

Dường như đã rất lâu rồi tôi không nghe giọng người ở đầu dây bên kia.

“Alo?”

Anh hình như có phần bất ngờ xen lẫn vui mừng, giọng nói mang theo ý cười:

“Lai Lai.”

Tôi vừa bới cát mịn vừa ừ một tiếng. Lúc đó lớp trưởng ôm theo đống pháo hoa chạy lại, không để ý tôi đang nghe điện thoại, la lên:

“Ê ê, ngồi đây đào cua hả, đi bắn pháo nè!”

Tôi chỉ vào điện thoại, nhỏ giọng nói:

“Chờ chút nha.”

Cậu ta ừ một tiếng, giơ tay làm dấu OK, mười mấy giây sau đã chạy tít xa.

Bên kia điện thoại bỗng im lặng, tôi cứ tưởng tín hiệu có vấn đề, liền hỏi lại.

“Đang đi chơi à?” — Giọng anh đã dịu xuống một chút.

“Ừ, đang ở biển.”

“Em về rồi… có rảnh gặp anh một lúc không?”

Tôi ngồi trên cát, mặt trời chiếu nóng rát, làm người mất hết sức. Tôi nhìn ra những con sóng xanh cuộn tròn ngoài khơi.

“Được.”

Chu Giáng vẫn chọn một nhà hàng Tây đắt đỏ, sang trọng.

Không gian có mùi thơm nhẹ dễ chịu, phục vụ lịch sự, bàn ăn rộng mà đồ ăn thì ít, điều hòa lạnh, đèn sáng, tầng cao.

Tất nhiên, cũng chẳng mấy người.

Giống như mối tình của tôi với anh — nhìn bên ngoài thì sáng loáng hào nhoáng, nhưng bên trong lại chẳng có chút cảm xúc nào.

Tôi đổi địa điểm đến một quán cà phê nhỏ bên phố, có mặt sớm hơn nửa tiếng.

Nhưng khi đến nơi, đã thấy Chu Giáng ngồi sẵn trong quán.

Anh cười đưa tôi menu, hỏi có món nào tôi gợi ý không.

“Em cũng là lần đầu tới đây.” — Tôi cười khẽ.

“Cứ gọi món đặc trưng đi.”

“Dạo này bận không?” — Tôi không biết nên mở lời thế nào, đành hỏi chuyện khách sáo. Thật ra, dù quen nhau đã 4 năm, đến lúc này trò chuyện vẫn chẳng khác gì xã giao.

Anh đặt ly mocha xuống trước mặt tôi:

“Cũng tàm tạm. Còn em thì sao? Chơi vui không? Có còn định đi đâu nữa không? Nếu có… mình đi cùng nhau nhé.”

Tôi lắc đầu:

“Không còn thời gian nữa. Tháng Tám em nhập học rồi, phải qua trước để dọn dẹp và tìm nhà.”

Anh khẽ nhíu mày:

“Tháng Tám?”

Tôi gật đầu:

“Em nộp đơn học bên Anh, được nhận rồi.”

Anh nhìn tôi mấy giây liền, sững sờ:

“Em định đi du học?”

“Ừ. Muốn ra ngoài rèn luyện bản thân, học thêm nhiều thứ mới.”

Nụ cười trên mặt anh dần tắt:

“Anh trai em… bố mẹ em… biết chưa?”

“Biết rồi.”

“Mấy năm?”

Tôi ôm ly cà phê trong tay:

“Hiện tại là ba năm. Nhưng còn tùy vào quá trình học và định hướng tiếp theo.”

Anh cười gượng:

“Anh không hề hay biết gì. Vẫn còn đang nghĩ nên làm sao để nói chuyện với em thêm vài câu…”

Tôi cũng cười — một nụ cười khách sáo:

“Anh đừng nghĩ nhiều. Em không phải vì anh mà trốn chạy hay gì đâu. Em thật sự muốn đi học. Từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng có bố mẹ và anh trai chống lưng. Giờ em muốn thử tự mình sống một thời gian.”

Anh chỉ nhìn tôi, thật lâu cũng không nói gì.

Cuối cùng anh ngỏ ý muốn đưa tôi về, nhưng tôi giơ điện thoại lên, nói mình đã gọi xe rồi, từ chối khéo.

Tôi không muốn cho anh bất kỳ cơ hội nào nữa. Sau khi cắt đứt cái gọi là “gần gũi không tên” giữa hai đứa, tôi với anh vốn dĩ đã là hai người xa lạ.

Hôm tôi rời đi, anh tôi đích thân đưa tôi đến trường.

Bố mẹ nhìn ngoài thì tỏ ra không sao, nhưng vẫn căn dặn từng li từng tí, còn bắt tay chào từng người bạn đến tiễn tôi.

Tôi quay người bước vào cổng kiểm tra an ninh, chẳng hiểu sao lại quay đầu lại.

Chỉ một cái ngoái nhìn ấy… tôi liền thấy Chu Giáng đang đứng cạnh một cột trụ ở xa xa

Hai hôm nay thời tiết thay đổi thất thường, sau một trận mưa mà trời bỗng trở lạnh. Chu

Giáng mặc một chiếc áo khoác gió dài màu đen, trông vẫn điển trai, rất cuốn hút. Tôi mỉm cười với anh.

Anh thì lại nhìn tôi bằng gương mặt không cảm xúc, đột nhiên sải vài bước lớn tới, kéo mạnh cánh tay tôi ôm vào lòng, trán tựa lên vai tôi, khẽ nói bên tai:

“Anh đã nói rồi, anh sẽ không buông tay đâu, Giang Lai.”

Ngày trước, khi còn yêu nhau, mỗi lần chia tay sau buổi hẹn, Chu Giáng đều đứng bên đường, áo khoác vắt tay, nhìn tôi rời đi. Những lúc đó tôi luôn rất muốn như bao đôi tình nhân khác, được ôm lấy anh một cái, nũng nịu một chút — nhưng tôi chưa từng dám.

Tôi sợ bị từ chối, sợ lúng túng, sợ mất mặt, và cũng sợ mối quan hệ vốn đã mong manh sẽ vỡ hẳn.

Giờ đây, mọi thứ đã kết thúc rồi. Cái ôm đến trễ của Chu Giáng bỗng trở nên dư thừa, lại quá đỗi gượng gạo.

Tôi đẩy anh ra:

“Chu Giáng, đừng như vậy nữa, vô nghĩa lắm.”

13

Học kỳ đầu tiên bên này, chỉ để theo kịp bài giảng của ông giáo tóc bạc đã đủ mệt, chưa kể phải thích nghi với đủ chuyện ăn ở học hành khiến tôi chẳng còn hơi sức quan tâm điều gì khác.

Ở đây hay mưa, tôi dần hình thành thói quen luôn để sẵn một cây dù trong túi.

Học được một tháng, bố mẹ tôi lấy cớ đi du lịch rồi bay qua thăm.

Lâu lắm rồi mới được ăn lẩu, cũng là lần hiếm hoi tôi vô thức nhớ đến người ấy.

Nhưng chỉ thoáng một chút thôi — cảm giác như anh đã cách tôi rất xa, mà cũng đúng, thật ra trước giờ tụi tôi chưa từng thật sự gần gũi.

Tháng đầu mới sang, xa lạ mọi thứ, xung quanh toàn người da trắng mắt xanh thật lòng mà nói thì tôi thấy rất cô đơn.

Vì vậy khi thấy tin nhắn của Chu Giáng xuất hiện, lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác vui mừng lạ lẫm. Nhưng chính sự vui mừng đó lại khiến tôi rơi vào trạng thái tự ghét bản thân suốt một thời gian dài.

Tôi trút sự chán ghét đó lên chính mình bằng cách chặn hết tin nhắn của anh — coi như đang “cai nghiện”.

Mà đã là cai, thì có lúc sẽ tái phát. Mỗi lần như thế, tôi lại dùng cách lạnh lùng hơn để cắt đứt mọi phản ứng mềm yếu.

Cho đến tháng 11, thời tiết lạnh dần, tuyết phủ nhẹ trên mặt đất. Trường không xa khu căn hộ nên tôi đeo balo, mặc đồ thật dày, cầm ô bước đi chậm rãi về.

Vừa đến dưới tòa nhà thì thấy có một người đang đứng đó. Bóng lưng cao gầy, khoác áo dạ màu lạc đà, quàng khăn nâu nhạt, quay lưng về phía tôi, đang ngẩng đầu nhìn lên tầng nhà.

Tôi đứng nhìn một lúc, anh không nhúc nhích, tôi cũng không động đậy.

Cho đến khi tôi khẽ gọi:

“Chu Giáng.”

Tấm lưng kia hơi khựng lại, từ từ quay đầu nhìn tôi. Mưa lẫn tuyết rơi nhè nhẹ, tóc anh ướt sũng.

Tôi bước tới, giơ ô che lên đầu anh.

Anh đã đến đây rồi, nên nhiều chuyện cũng chẳng cần hỏi nữa.

Tôi dẫn anh lên phòng. Áo khoác anh đã ướt sũng, tôi chỉ vị trí máy sấy để anh sấy khô.

Tôi còn tìm bộ đồ ngủ và dép trong nhà mà anh trai tôi từng để lại để anh thay.

Anh rất im lặng, gần như không nói câu nào, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

“Anh đi tắm đi, kẻo cảm lạnh.” Tôi nói. Trong phòng rất ấm, nhưng khi đưa đồ cho anh, tay anh lạnh toát.

Buổi sáng tôi đi học, trưa ăn đại ở trường, đến lúc này cũng đã năm giờ chiều. Tôi chẳng biết anh đứng dưới trời mưa tuyết kia bao lâu.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm lách tách. Chỉ có thêm một người, mà không khí trong nhà cũng khác hẳn.

Tôi nấu cơm, làm đồ ăn trong bếp. Đang cắt khoai tây thì sau lưng thoáng một mùi hương quen thuộc — là mùi sữa tắm của tôi.

“Để anh làm cho.”

Đó là câu đầu tiên anh nói kể từ lúc gặp lại.