Chương 2 - Người trong gương
Tiếng hét của An Nhiên vang vọng khắp nhà hát.
Cô bật ngửa ra sau, vấp vào một chồng đạo cụ cũ. Khi ngẩng đầu lên, tấm gương đã trống trơn. Người phụ nữ áo trắng… biến mất.
Nhưng cảm giác bàn tay lạnh ngắt trên vai vẫn còn đó.
—
Đoàn kịch chạy tới, thấy An Nhiên tái mét giữa đống đồ đạc ngổn ngang. Cô run rẩy chỉ vào tấm gương, nhưng lúc này nó chỉ phản chiếu khuôn mặt hoảng loạn của cô.
“Mày bị sao thế?” Minh Huy, bạn diễn nam chính, đỡ cô dậy.
An Nhiên không trả lời. Cô nhìn xuống cuốn nhật ký của Minh Thư nằm trên sàn. Những trang giấy vẫn mở, dòng chữ nguệch ngoạc của nữ diễn viên năm xưa như một lời cảnh báo:
"Đừng nhìn vào gương. Nó sẽ thấy mày."
—
Buổi tập bị hoãn lại. Đạo diễn cố trấn an mọi người, nhưng ai cũng cảm thấy bất an. Không ai nhắc đến tiếng hát kỳ lạ hay tấm đèn rơi xuống ghế, như thể nếu họ không nói ra, nó sẽ không thật sự tồn tại.
An Nhiên định kể lại những gì cô thấy, nhưng có gì đó ngăn cô lại. Một cảm giác mơ hồ rằng nếu cô nói ra, mọi thứ sẽ còn tồi tệ hơn.
—
Tối hôm đó, An Nhiên quyết định ở lại nhà hát một mình.
Cô không biết điều gì khiến mình làm vậy—có lẽ là sự tò mò ngu ngốc, hoặc có lẽ là một sức mạnh vô hình nào đó đang lôi kéo cô.
Gần nửa đêm, khi kim đồng hồ điểm mười hai, nhà hát chìm vào tĩnh lặng tuyệt đối.
Nhưng rồi…
Cánh cửa hậu trường khẽ bật mở.
Không có gió. Không có ai chạm vào.
Nó cứ thế mở ra, dẫn vào một hành lang tối tăm, sâu hun hút.
Nhà hát Victoria vốn chỉ có một hành lang hậu trường dẫn đến phòng hóa trang. Nhưng cánh cửa này… An Nhiên chắc chắn trước đây nó chưa từng tồn tại.
Cô đứng chôn chân, trái tim đập dồn dập. Một phần trong cô gào thét phải chạy đi, nhưng một phần khác—một phần mà cô không kiểm soát được—đang thúc giục cô bước vào.
Cô nuốt khan, rồi chầm chậm bước qua cánh cửa.
—
Bên trong, ánh sáng mờ ảo hắt ra từ những bóng đèn cũ trên trần. Những bức tường xung quanh phủ kín những tấm áp phích cũ của các vở kịch từng diễn tại nhà hát.
An Nhiên lia mắt qua từng tấm áp phích.
Macbeth (1975)Oan Hồn Trong Đêm (1981)Người Đàn Bà Trong Gương (1994)
Cô khựng lại.
Tấm áp phích của Người Đàn Bà Trong Gương đã phai màu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy gương mặt của Minh Thư—diễn viên chính.
Nhưng điều khiến cô rợn người là đôi mắt của Minh Thư trong ảnh.
Chúng bị cào nát.
—
Cô tiếp tục đi sâu vào hành lang.
Tiếng bước chân của cô vang vọng, như thể có ai đó khác cũng đang bước theo.
Cô rẽ qua một góc—
Và suýt hét lên khi thấy một tấm gương lớn đứng sừng sững cuối hành lang.
Không phải gương bình thường.
Mặt kính tối đen, như một hố sâu không đáy.
An Nhiên chậm rãi tiến lại gần.
Khi cô đứng trước tấm gương, mặt kính bỗng chớp động—như thể có thứ gì đó đang di chuyển bên trong.
Và rồi, một khuôn mặt hiện ra.
Minh Thư.
Nhưng gương mặt cô ta méo mó, nhợt nhạt. Đôi mắt không còn là mắt người, mà là hai hốc đen sâu hoắm. Miệng cô ta hé mở.
Không có âm thanh phát ra.
Nhưng An Nhiên có thể hiểu những từ đó.
"Chạy đi."
—
Cô lùi lại. Nhưng ngay lúc đó, một bàn tay lạnh ngắt thò ra từ gương, chụp lấy cổ tay cô.
An Nhiên thét lên, giật mạnh tay ra.
Tấm gương rung lên dữ dội.
Cô quay đầu bỏ chạy, nhưng phía sau—
Một giọng hát cất lên.
Một giai điệu quen thuộc.
Giai điệu của vở kịch.
Giai điệu của cái chết.
Cánh cửa phía trước bỗng đóng sập lại.
An Nhiên gào lên, đập mạnh vào cửa.
Sau lưng cô, tiếng bước chân chậm rãi tiến lại gần.
An Nhiên đập mạnh vào cánh cửa, nhưng nó không nhúc nhích. Hơi thở cô gấp gáp, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Phía sau, tiếng bước chân vẫn vang lên, chậm rãi, kéo lê trên nền gỗ.
Cô không dám quay lại.
Nhưng rồi, một luồng khí lạnh phả sau gáy cô.
Cô biết có thứ gì đó… đang đứng ngay sau lưng mình.
—
Một giọng nói thì thầm:
"Nhìn vào gương đi."
An Nhiên siết chặt bàn tay, móng tay bấu vào da thịt. Cô cắn môi, không nhúc nhích.
Không nhìn.
Không được nhìn.
Nhưng dường như có một lực vô hình ép cô phải quay lại.
Cô chậm rãi mở mắt.
Tấm gương vẫn ở đó. Nhưng giờ đây, không còn phản chiếu hình ảnh của cô.
Mà là một sân khấu.
Một sân khấu cháy rụi.
—
Trong gương, những mảnh vụn của tấm màn nhung đỏ cháy đen rơi xuống. Trên sân khấu, một cái xác treo lơ lửng giữa không trung.
Cái xác của một người phụ nữ mặc váy trắng, mái tóc dài rũ rượi che kín mặt.
Minh Thư.
Cô ta đột ngột ngẩng đầu lên, để lộ gương mặt cháy xém, đôi mắt rỗng sâu hoắm. Miệng cô ta mở ra, nhưng thay vì tiếng hét, chỉ có một giọng hát rợn người vang lên.
Giai điệu vở kịch.
—
An Nhiên run rẩy, lùi lại. Nhưng bàn tay cô chạm phải một thứ gì đó.
Lạnh. Nhớp nháp.
Cô quay phắt lại.
Một bàn tay cháy xém đang bấu lấy tay cô.
Minh Thư đã bước ra khỏi gương.
—
Cô hét lên, giật mạnh người ra, loạng choạng ngã xuống sàn.
Minh Thư đứng đó, đầu nghiêng sang một bên, ánh mắt trống rỗng nhìn cô. Giọng cô ta thì thầm, vỡ vụn như tiếng tro tàn:
"Giúp tôi... Đừng để nó hại thêm ai nữa..."
"Nó?" An Nhiên hoảng loạn. "Nó là ai?"
Nhưng Minh Thư không trả lời. Cô ta ngước lên, như thể nhìn thấy thứ gì đó phía sau lưng An Nhiên.
Cô ta lùi lại, miệng há ra như muốn hét, nhưng không có âm thanh nào phát ra nữa.
Rồi đột nhiên—
Bàn tay vô hình nào đó kéo giật cô ta vào gương.
—
RẮC!
Tấm gương nứt toác, những mảnh kính rơi lả tả.
An Nhiên thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào mảnh gương vỡ dưới chân mình.
Hình ảnh trong đó không còn là cô.
Mà là đôi mắt của một thứ gì đó đang nhìn cô chằm chằm.
—
Ngay lúc đó, cánh cửa phía sau cô bật mở.
Không chần chừ, cô lao ra ngoài, chạy thục mạng qua hành lang, cho đến khi trở lại sân khấu chính.
Nhưng khi cô bước ra—
Tất cả đèn trong nhà hát đồng loạt tắt phụt.
Cô đứng giữa bóng tối, lồng ngực phập phồng.
Và rồi, từ đâu đó trên cao, vọng xuống một tiếng cười khe khẽ.
Không phải Minh Thư.
Mà là một giọng nói khác.
Thấp, trầm, và đầy khoái trá.
"Vở kịch chưa kết thúc đâu."