Chương 3 - Người trong gương
Tiếng cười khẽ vẫn vang vọng trong không gian. An Nhiên đứng chết lặng giữa sân khấu, từng sợi tóc gáy dựng lên, da thịt nổi gai.
Cô quay phắt lại, nhưng sân khấu trống trơn.
Không ai ở đó.
Những hàng ghế trong khán phòng tối đen như hố sâu, như thể nơi đó không còn là chỗ của con người nữa. Màn sân khấu sau lưng cô vẫn buông kín, nhưng cô có cảm giác có thứ gì đó đang đứng sau nó.
Đột nhiên, tấm màn khẽ rung lên.
Một cơn gió lạnh lùa qua sân khấu.
Rồi… một giọng hát cất lên.
Giọng của Minh Thư.
Nhưng nó không phải giọng người nữa. Nó kéo dài, méo mó, nghe như tiếng kim loại cọ vào nhau, như hàng trăm giọng hát vọng lại từ vực thẳm.
Màn sân khấu tự động kéo lên.
An Nhiên cứng người.
—
Trước mặt cô là một tấm gương khổng lồ.
Nhưng lần này, cô không nhìn thấy chính mình.
Trong gương phản chiếu một sân khấu khác.
Một sân khấu chìm trong màu đỏ—màu của máu.
Xác người rải rác khắp nơi, những diễn viên không còn nguyên vẹn, khuôn mặt bị móp méo như tượng sáp chảy. Và ở giữa sân khấu…
Minh Thư.
Cô ta đứng đó, vẫn trong bộ váy trắng năm xưa, nhưng váy đã bị nhuốm đầy máu khô. Khuôn mặt cô ta không còn nguyên vẹn—hai mắt đen hoắm, hàm răng lộ ra vì phần da thịt trên má đã bong tróc.
Cô ta mấp máy môi.
Nhưng lần này, An Nhiên không nghe thấy giọng hát nữa.
Chỉ có tiếng thì thầm.
Những giọng nói vang lên trong đầu cô, rì rầm, lẫn lộn như hàng trăm linh hồn đang cố gắng truyền đạt một điều gì đó.
"Chạy đi..."
"Nó sẽ đến..."
"Đừng để nó thoát ra..."
An Nhiên lùi lại.
Nhưng rồi, Minh Thư trong gương ngẩng phắt đầu lên.
Môi cô ta mở ra—và từ đó một bàn tay thò ra ngoài.
Không phải từ gương.
Mà từ phía sau An Nhiên.
—
Cô hét lên, quay lại, nhưng không có ai.
Chỉ có không khí lạnh buốt và bóng tối dày đặc đang lan ra khắp nhà hát.
Rồi, một tiếng rắc vang lên.
Cô nhìn xuống.
Sàn gỗ bên dưới nứt toác.
Không phải do thời gian. Không phải do cũ kỹ.
Mà là do cái gì đó bên dưới đang cố bò lên.
An Nhiên thở gấp, chực chạy đi. Nhưng khi cô vừa quay người—
Tấm gương vỡ tung.
Những mảnh kính lao ra như lưỡi dao sắc bén, chém vào không khí. Một số mảnh cắm phập xuống sàn, số khác lơ lửng giữa không trung, như thể bị một lực vô hình điều khiển.
Từ trong gương, một hình bóng chậm rãi bước ra.
Không phải Minh Thư.
Không phải ai mà cô từng biết.
Một thứ gì đó không thuộc về thế giới này.
—
Nó không có mặt.
Chỉ là một cái đầu trống rỗng, trơn bóng, không mắt, không mũi, không miệng. Nhưng từ bên trong nó, những tiếng rì rầm vẫn vang lên.
Những bàn tay nhợt nhạt mọc ra từ bóng tối, vươn đến chỗ An Nhiên.
Cô không thể cử động.
Cô không thể hét.
Chỉ có thể đứng đó, nhìn thứ đó tiến lại gần.
Bàn tay lạnh băng chạm vào vai cô.
Không có ánh sáng. Không có tiếng động.
Không có gì cả.
An Nhiên cảm thấy mình như rơi vào một khoảng không vô tận. Cô cố hít thở, nhưng không khí lạnh buốt đến mức đau nhói trong phổi.
Rồi, một tia sáng đỏ lóe lên phía trước.
Ánh sáng hắt ra từ sân khấu.
Không phải sân khấu cô vừa đứng.
Mà là một sân khấu khác.
—
An Nhiên nhận ra cô đang ngồi trên một chiếc ghế.
Ghế khán giả.
Cô không biết mình đến đây bằng cách nào. Nhưng tất cả các hàng ghế xung quanh đều đầy người.
Những khán giả ngồi yên lặng, không cử động, không thở.
Không có khuôn mặt.
Chỉ là những cái đầu trống rỗng, nhẵn nhụi, như thể ai đó đã bóc hết da thịt và ngũ quan của họ.
Cô cắn chặt môi để ngăn tiếng hét.
Trên sân khấu, tấm màn nhung từ từ kéo lên.
—
Một người đàn ông đứng đó.
Hắn mặc một bộ vest đen tuyền, mái tóc dài che khuất một phần khuôn mặt. Nhưng điều khiến An Nhiên rợn người không phải ngoại hình của hắn.
Mà là cái mặt nạ hắn đang đeo.
Một chiếc mặt nạ trắng, vô hồn, với một nụ cười méo mó.
Hắn nhìn thẳng vào cô.
Rồi, hắn giơ tay lên—
Một tiếng vỗ tay vang lên.
—
Lập tức, những khán giả vô diện đồng loạt vỗ tay.
Tiếng vỗ tay vang vọng khắp không gian, nhưng không có chút sức sống nào. Nó rỗng tuếch, vô hồn, như thể những con rối đang làm theo mệnh lệnh.
Người đàn ông trên sân khấu cúi đầu chào, rồi hắn đưa tay về phía hậu trường.
Một người bước ra.
—
Minh Thư.
Cô ta vẫn mặc bộ váy trắng, nhưng lần này, trên cổ có một sợi dây thừng cháy đen quấn quanh. Gương mặt cô ta tái nhợt, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía An Nhiên.
Cô ta đứng giữa sân khấu, không nhúc nhích.
Rồi, người đàn ông trong mặt nạ rút ra một con dao.
Hắn tiến lại gần Minh Thư, nâng cằm cô ta lên một cách nhẹ nhàng.
Minh Thư không phản ứng.
Lưỡi dao cứa ngang cổ cô ta.
—
Máu phun ra, vấy lên sân khấu.
Minh Thư không hét. Không cử động.
Cô ta chỉ đứng yên đó, mặc cho máu tuôn xối xả, thấm đẫm bộ váy trắng.
Rồi, một điều khủng khiếp xảy ra.
Cô ta cười.
—
Cô ta từ từ ngẩng đầu lên, vết cắt trên cổ vẫn đang nhỏ máu. Miệng cô ta mở rộng một cách không tự nhiên, kéo dài đến tận mang tai.
"Đến lượt cô rồi."
Minh Thư nhìn thẳng vào An Nhiên.
—
An Nhiên bật dậy khỏi ghế.
Những khán giả vô diện đồng loạt quay đầu về phía cô. Họ không có mắt, không có mũi, không có miệng.
Nhưng cô có thể cảm nhận được họ đang nhìn cô.
Không khí xung quanh đóng băng.
Sợi dây thừng lơ lửng ngay trước mặt An Nhiên, như một con rắn chết chóc chờ đợi nạn nhân. Những khán giả vô diện vẫn vỗ tay, nhưng âm thanh ấy ngày càng méo mó, như vọng ra từ những cái miệng vô hình.
Người đàn ông đeo mặt nạ đứng trên sân khấu, tay vẫn giơ ra.
"Vai diễn của cô đã sẵn sàng."
Giọng hắn vang lên, vọng lại từ bốn phía, như thể nhà hát chính là hắn.
Nhưng An Nhiên không còn sợ nữa.
Cô hít một hơi thật sâu.
Rồi, cô xé toạc tờ kịch bản trên tay.
—
Những tiếng thét vang lên.
Không phải của cô.
Mà của hắn.
—
Người đàn ông lùi lại.
Mặt nạ của hắn nứt ra.
Những khán giả vô diện cũng bắt đầu run rẩy, những cơ thể mờ dần như sương khói, như thể bị một thế lực nào đó xóa bỏ.
Sợi dây thừng lơ lửng trên không cũng bung ra, rơi xuống sàn như một con rắn bị chặt đầu.
Từng luồng khí lạnh vỡ vụn.
Nhà hát rung chuyển dữ dội, như thể một tòa kiến trúc mục ruỗng đang sụp đổ.
—
An Nhiên không biết tại sao mình lại có thể làm được điều đó.
Nhưng cô cảm nhận được thế lực đã giam giữ nơi này đang mất đi quyền lực.
Hắn không thể ép buộc cô diễn một vai mà cô không chấp nhận.
—
Người đàn ông gầm lên, giọng nói không còn trầm ấm như trước, mà trở nên rạn nứt, đầy phẫn nộ và tuyệt vọng.
"Không... KHÔNG... CÔ PHẢI Ở LẠI!"
—
Cô nhìn thẳng vào hắn.
"Không."
Rồi, cô bước xuống khỏi sân khấu.
—
Cô chạy.
Nhà hát tiếp tục rung chuyển, tấm màn nhung rách nát, những bức tường bắt đầu tan biến, để lộ ra khoảng không đen ngòm.
Cô không dừng lại.
Lối ra đã hiện lên trước mắt.
Cánh cửa gỗ lớn, nơi cô đã bước vào đêm hôm ấy, giờ đang hé mở.
Một cơn gió lạnh lùa qua, mang theo tiếng thì thầm của hàng trăm linh hồn—những người đã bị mắc kẹt trong vở kịch quỷ ám này.
"Chạy đi..."
"Cô là người duy nhất có thể thoát ra..."
Cô đưa tay ra, đẩy cửa.
Ánh sáng trắng chói lòa tràn vào.
Cô rơi xuống.
…
An Nhiên mở mắt.
Cô đang đứng bên ngoài nhà hát.
Không còn ánh đèn đỏ, không còn những bóng ma vô diện.
Không còn người đàn ông đeo mặt nạ.
Chỉ còn một tòa nhà hoang tàn, trống rỗng, và im lặng.
Mọi thứ… kết thúc rồi sao?
Dù sống lưng lạnh toát. Dù giọng nói ấy vẫn vang vọng trong đầu.
Cô chỉ bước đi, từng bước một, xa dần tòa nhà cũ kỹ.
Khi ra đến đường chính, cô rút điện thoại ra.
Màn hình sáng lên.
2:33 AM.
Cô không nhớ mình đã ở trong đó bao lâu.
Nhưng quan trọng hơn—
Có tín hiệu.
—
Cô lập tức gọi cho Duy, người bạn thân thiết trong đoàn kịch.
Điện thoại đổ chuông.
Từng hồi, từng hồi—
—
Cuối cùng, có tiếng trả lời.
"Alo…?"
Giọng Duy trầm khàn, có vẻ vừa mới tỉnh ngủ.
Cô bật khóc.
"Duy… là tớ đây…"
"An Nhiên?" Giọng cậu ấy trở nên tỉnh táo hơn. "Cậu đang ở đâu vậy? Cậu biến mất cả ngày nay!"
—
Cả ngày?
Cô sững sờ.
Không thể nào.
Cô chỉ mới ở trong nhà hát vài giờ.
—
"Cả ngày?" Cô thì thào. "Không… tớ mới chỉ…"
"Cậu biến mất từ đêm qua!" Duy nói nhanh. "Cả bọn tìm cậu khắp nơi! Cậu có biết chị Minh Thư đã—"
—
Minh Thư?
Giọng cô run rẩy. "Tìm thấy chị ấy rồi sao?"
Có một khoảng lặng ở đầu dây bên kia.
Rồi, Duy trả lời:
"Chị ấy chết rồi."
—
Lồng ngực cô như bị ai đó đánh mạnh.
"Tìm thấy xác chị ấy sáng nay." Duy tiếp tục, giọng nghẹn lại. "Ở nhà hát cũ. Cổ bị siết chặt bởi một… sợi dây thừng. Một cái chết chẳng giống ai trong tai nạn năm đó."
—
An Nhiên há miệng, nhưng không thể nói nổi.
Toàn thân lạnh toát.
Sợi dây thừng.
Siết cổ.
—
Không… không thể nào…
Cô đã thấy Minh Thư trên sân khấu.
Cô đã nhìn thấy cô ấy cười.
Vậy…
Ai là người đã chết?
—
Điện thoại trên tay cô rơi xuống đất.
Màn hình vẫn sáng.
Trong một khoảnh khắc, cô thoáng thấy phản chiếu của mình.
Nhưng…
Đó không phải là cô.
…
Mái tóc dài hơn.
Đôi mắt đen sâu thẳm.
Cổ có một vết hằn mờ—giống như từng bị siết chặt.
…
An Nhiên lùi lại.
Cô không còn cảm thấy nhịp tim của mình nữa.
Từ trong điện thoại, giọng Duy vẫn vang lên.
Nhưng lần này, nó nhỏ dần, xa dần…
Như thể cậu ấy đang nói chuyện với một ai khác.
Mọi thứ quay cuồng.
Một cơn gió lạnh thốc qua.
Sau lưng cô, nhà hát đột nhiên sáng đèn.
Tấm màn nhung từ từ kéo lên.
Vở kịch chưa bao giờ kết thúc.
(Hết.)