Chương 1 - Người trong gương

Nhà hát Victoria nằm im lìm giữa lòng thành phố cổ, một tòa nhà cũ kỹ với lớp sơn bong tróc và những tấm rèm nhung đỏ phủ đầy bụi. Dù mang danh là di tích lịch sử, nơi này chỉ thỉnh thoảng mới được sử dụng cho các buổi biểu diễn nhỏ. Đoàn kịch của An Nhiên là nhóm hiếm hoi dám nhận lời diễn ở đây—một phần vì bầu không khí u ám, phần khác vì những lời đồn đại ám ảnh nơi này suốt ba mươi năm qua.

Họ quyết định diễn lại vở Người Đàn Bà Trong Gương, tác phẩm cuối cùng trước khi nhà hát gặp thảm kịch cháy lớn năm ấy. Vở kịch kể về một người phụ nữ mất trí, mắc kẹt giữa thực và ảo, cuối cùng biến mất trong tấm gương của chính mình. Một sự trùng hợp rùng rợn—hay là điềm báo?

Buổi tập đầu tiên bắt đầu trong sự háo hức xen lẫn lo lắng. An Nhiên, diễn viên chính, bước lên sân khấu, ánh đèn mờ chiếu lên chiếc váy trắng cô mặc. Đạo diễn yêu cầu cô thực hiện cảnh độc thoại trước gương—phân đoạn quan trọng nhất.

Cô chậm rãi tiến đến chiếc gương lớn đặt giữa sân khấu. Mặt gương đã cũ, có những vệt mờ khó hiểu như dấu tay ai đó để lại.

“… Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Có ai không?”

Lời thoại vang vọng trong không gian trống rỗng. Đột nhiên, một cơn lạnh chạy dọc sống lưng An Nhiên. Cô nhìn vào gương.

Phản chiếu trong đó là chính cô—nhưng có gì đó không đúng. Cô không hề cử động, nhưng hình ảnh trong gương lại khẽ nghiêng đầu.

Tim cô nhói lên một nhịp. Hơi thở nghẹn lại.

“Cắt! Tuyệt lắm!” Đạo diễn vỗ tay, phá tan không khí căng thẳng. An Nhiên giật mình lùi lại, tim đập loạn xạ. Khi cô nhìn lại, hình ảnh trong gương đã trở về bình thường.

Chắc chỉ là ảo giác thôi…

Nhưng từ khoảnh khắc đó, một nỗi bất an len lỏi vào lòng cô.

Tối hôm ấy, khi mọi người ra về, An Nhiên nán lại phòng hóa trang. Nhà hát vắng lặng, chỉ còn tiếng gió rít qua những tấm rèm cũ. Cô ngồi trước bàn trang điểm, đối diện một tấm gương khác.

Cô không muốn nhìn vào nó. Nhưng một cơn tò mò vô hình khiến cô liếc mắt lên.

Phía sau lưng cô, trong gương, có một bóng dáng khác. Một người phụ nữ mặc váy trắng, mái tóc dài che khuất khuôn mặt, đang đứng ngay sau cô—dù trong thực tế, sau lưng cô không hề có ai.

Cổ họng cô tắc nghẹn.

Bóng trắng ấy dần ngẩng đầu lên.

Những tiếng thì thầm vọng ra từ gương.

An Nhiên hoảng loạn quay phắt lại. Phòng trang điểm trống rỗng.

Cô thở hổn hển, nhìn lại gương một lần nữa. Không có ai.

Là do cô quá mệt sao?

Nhưng trong thâm tâm, cô biết rõ—đó không phải là ảo giác.

Một thứ gì đó đã thức tỉnh trong nhà hát này.

Sáng hôm sau, An Nhiên đến nhà hát sớm. Dù đã cố tự thuyết phục rằng những gì xảy ra tối qua chỉ là ảo giác, cô vẫn không thể xóa đi cảm giác bất an.

Sân khấu trống trải, ánh sáng yếu ớt len qua những ô cửa sổ bụi bặm, phủ lên mọi thứ một màu u ám. Những tấm rèm nhung đỏ đung đưa nhẹ dù không có gió.

Cô bước lên sân khấu, ngón tay lướt nhẹ qua khung gương cũ. Lạnh ngắt.

Buổi tập thứ hai bắt đầu. Lần này, đạo diễn muốn diễn thử một cảnh quan trọng: nhân vật chính đứng trước gương, rồi từ từ đưa tay chạm vào nó như thể xuyên qua một thế giới khác.

An Nhiên hít một hơi sâu. Cô bước chậm rãi đến trước gương, đặt tay lên mặt kính.

Ngay khi ngón tay cô chạm vào, một luồng khí lạnh đột ngột tràn qua. Cô rùng mình, nhưng vẫn giữ nguyên vị trí.

Bỗng, từ sâu trong gương, có thứ gì đó khẽ động đậy.

Bóng dáng cô phản chiếu… không phải cô.

Mái tóc của hình ảnh trong gương bắt đầu trôi lơ lửng, như thể đang chìm trong làn nước vô hình. Đôi mắt nó đen dần, rồi mở rộng đến mức bất thường. Một nụ cười méo mó chậm rãi nở ra.

An Nhiên nín thở, muốn lùi lại—nhưng cơ thể cô cứng đờ.

Cái bóng trong gương giơ tay lên, đặt lên mặt kính, ngay vị trí tay cô đang chạm vào. Nhưng ngón tay của nó… dài hơn, nhợt nhạt hơn, móng tay đen sì như bị cháy xém.

Và rồi—

BỐP!

Tiếng nổ lớn vang lên. Tấm gương vỡ vụn.

Một mảnh kính cứa vào má An Nhiên, nhưng cô không kịp cảm nhận đau đớn, vì đúng lúc đó—

Một bàn tay thò ra từ giữa những mảnh kính vỡ.

Nó giật mạnh lấy váy cô.

An Nhiên hét lên, ngã ngửa ra sau. Cả đoàn diễn viên hốt hoảng chạy đến. Khi cô ngẩng đầu lên, bàn tay đó đã biến mất, chỉ còn lại những mảnh kính rơi vãi dưới sàn.

Không ai giải thích được chuyện gì vừa xảy ra. Một số người đổ lỗi cho tấm gương cũ kỹ bị nứt sẵn. Nhưng An Nhiên biết, cô đã nhìn thấy bàn tay đó. Và nó không thuộc về bất kỳ ai trong đoàn.

Buổi tập bị hoãn lại. Khi mọi người tản ra nghỉ ngơi, An Nhiên lặng lẽ rời khỏi sân khấu, bước vào phòng kho của nhà hát, nơi lưu trữ những kịch bản và đạo cụ cũ.

Cô lục lọi đống giấy tờ cũ trong phòng kho bụi bặm. Mùi ẩm mốc xộc vào mũi, những tờ kịch bản vàng ố, mục nát theo thời gian. Cô muốn tìm hiểu về vở Người Đàn Bà Trong Gương—tại sao nó lại trùng hợp là vở diễn cuối cùng trước vụ hỏa hoạn?

Sau một hồi tìm kiếm, cô kéo ra một chiếc hộp gỗ nhỏ bị khóa. Cạnh nó có một cuốn sổ cũ, bìa đã phai màu.

Cô lật trang đầu tiên.

"Minh Thư, diễn viên chính."

An Nhiên sững lại.

Minh Thư—cái tên quen thuộc. Đó chính là nữ diễn viên chính của vở Người Đàn Bà Trong Gương năm xưa, người đã biến mất ngay trước đêm diễn định mệnh.

Những trang đầu chỉ là nhật ký tập luyện bình thường, nhưng càng đọc, nét chữ càng nguệch ngoạc, gấp gáp, như thể Minh Thư đã hoảng loạn khi viết chúng.

"Có ai đó trong gương. Nó không phản chiếu tôi. Nó đang bắt chước tôi."

"Tôi nghe thấy tiếng thì thầm mỗi đêm. Nó gọi tên tôi."

"Tôi không thể rời đi. Tôi phải hoàn thành vở kịch. Nếu không, nó sẽ lấy mạng tôi."

An Nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Những gì Minh Thư viết… giống hệt những gì cô đang trải qua.

Bên ngoài, đoàn kịch đang ngồi nghỉ thì một tiếng động lớn vang lên từ sân khấu.

RẦM!

Mọi người giật mình quay lại. Một trong những tấm đèn sân khấu rơi thẳng xuống ghế khán giả, vỡ nát thành từng mảnh. Nếu có ai đó ngồi ở đó, chắc chắn đã bị thương.

Không ai hiểu vì sao nó rơi. Hệ thống đèn đã được kiểm tra kỹ từ trước.

"Mọi người có nghe thấy tiếng hát không?" Một diễn viên nữ thì thầm, khuôn mặt tái nhợt.

Mọi người im lặng.

Trong không gian trống rỗng của nhà hát, có một âm thanh yếu ớt vang lên.

Một giọng hát.

Không phải từ loa. Không phải từ ai trong đoàn.

Một giọng nữ thì thầm một giai điệu u uất, xa xăm.

Giống hệt đoạn độc thoại trong vở diễn.

Cả đoàn lặng người. Không ai dám thở mạnh.

Bỗng—

Cánh cửa hậu trường bật mở.

Một cơn gió lạnh ùa vào, kéo theo tiếng rèm sân khấu lay động.

Có thứ gì đó đang đến gần.

An Nhiên đứng chết lặng trong phòng kho, cuốn nhật ký Minh Thư rơi khỏi tay cô.

Bên ngoài, tiếng hát mỗi lúc một gần.

Cô quay người định chạy ra—

Nhưng ngay lúc đó, cô nhìn thấy một tấm gương cũ đặt ở góc phòng.

Và trong gương—

Không chỉ có mình cô.

Đứng sau cô là một người phụ nữ, mái tóc đen xõa rũ rượi, chiếc váy trắng lấm lem vết cháy đen.

Gương mặt người đó… không có mắt.

Và miệng thì mở rộng, thì thầm một câu mà cô không thể nghe rõ.

Một bàn tay lạnh ngắt đặt lên vai cô từ phía sau.

An Nhiên hét lên.