Chương 3 - Người Thứ Ba Trong Gia Đình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ba tôi đập bàn bật dậy:

“Lâm Miểu Miểu! Mày nói chuyện với cô mày như vậy à? Cút! Cút ngay cho tao!”

“Được.”

Tôi kéo vali, không ngoảnh đầu lại mà bước thẳng ra cửa.

Ngay lúc tôi mở cửa, ba tôi gào lên từ phía sau:

“Mày mà đi thì đừng mong tao cho mày thêm một xu nào nữa! Học phí, sinh hoạt phí, tao không bỏ ra đồng nào hết!”

Bước chân tôi hơi khựng lại.

Nhưng rồi, tôi vẫn không quay đầu, lặng lẽ bước ra ngoài.

Gió đêm thổi vào mặt, lạnh buốt.

Vết tát trên mặt vẫn còn âm ỉ đau.

Nhưng trong lòng tôi, lại nhẹ nhõm đến lạ thường.

3

Ký túc xá của công ty Chu Nhiên không lớn, nhưng sạch sẽ và gọn gàng.

Anh ấy giúp tôi đặt vali vào một góc, đưa cho tôi một chai nước.

“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Anh hỏi.

Tôi không nói gì, chỉ nghiêng mặt để anh nhìn rõ dấu đỏ trên má.

Sắc mặt Chu Nhiên tối sầm lại.

“Ba em đánh à?”

Tôi khẽ gật đầu.

Anh không hỏi thêm nữa, chỉ thở dài:

“Cứ ở đây đã, chuyện công việc không cần vội, quan trọng là ổn định lại tinh thần trước.”

“Cảm ơn anh, học trưởng.”

“Giữa chúng ta còn khách sáo gì nữa.”

Anh xoa nhẹ đầu tôi:

“Có chuyện gì cứ gọi anh, anh ở ngay phòng bên cạnh.”

Những ngày sau đó, tôi bắt đầu một cuộc sống yên bình mà trước giờ chưa từng có.

Ban ngày, tôi phụ giúp công ty của Chu Nhiên làm vài công việc soạn thảo tài liệu; buổi tối thì ôn bài, chuẩn bị điền nguyện vọng đại học.

Ba tôi không hề gọi lấy một cuộc.

Ngược lại, mẹ tôi thì mỗi ngày đều lén nhắn tin cho tôi, hỏi tôi ăn uống thế nào, ở có quen không, tiền có đủ xài không.

Bà nói ba tôi vẫn còn đang giận, bảo tôi đừng cứng đầu, vài hôm nữa tìm cơ hội làm lành rồi về nhà.

Tôi nhắn lại: Mẹ, con sẽ không về nữa.

Sau đó bà không khuyên tôi thêm gì nữa.

Cuối tuần, mẹ hẹn tôi ra ngoài, dúi vào tay tôi một phong bì.

Phong bì rất dày, bên trong có mấy nghìn tệ, toàn là những tờ tiền lẻ linh tinh, thậm chí còn có cả tờ một tệ, năm tệ.

“Đây là tiền riêng mẹ để dành, con cầm lấy đóng học phí.”

Bà nhét phong bì vào tay tôi, giọng dặn dò:

“Đừng cho ba con biết.”

Tôi siết chặt phong bì, cảm thấy nó nặng như ngàn cân.

Tôi biết, có lẽ đây là tiền mẹ tích cóp từ những đồng đi chợ trong suốt một thời gian dài.

“Mẹ, con không lấy đâu. Con có tiền, con đi làm thêm kiếm được mà.”

“Con làm thêm thì được bao nhiêu? Học phí đại học đắt lắm!”

Bà không nghe tôi nói, cứ nhất quyết nhét tiền vào túi tôi:

“Nghe lời mẹ, nhà nghèo thì đi đường phải rộng. Ở ngoài đừng để bản thân chịu thiệt.”

Tôi nhìn thấy vài sợi tóc bạc bên thái dương của mẹ, sống mũi cay xè.

“Mẹ, đi với con đi.”

Tôi lại một lần nữa khẩn cầu.

Nhưng bà vẫn lắc đầu, ánh mắt lần này còn mờ mịt hơn cả lần trước.

“Miểu Miểu, mẹ không đi được.”

Bà ngập ngừng một lúc, như thể đang cố lấy hết can đảm để nói:

“Ba con… dạo này sức khỏe cũng không tốt, nhà máy làm ăn sa sút, áp lực của ổng rất lớn, nên mới hay nổi nóng…”

“Ổng áp lực thì được quyền đánh con à? Áp lực thì có thể dốc hết tiền cho em gái, để mẹ đến tiền khám bệnh cũng không có à?!”

Tôi ngắt lời bà.

Vài hôm trước mẹ nhắn cho tôi, nói dạo này hay bị chóng mặt. Tôi bảo bà đi viện khám, bà nói — không có tiền.

Tất cả sự bình tĩnh và lý trí trong tôi, vào khoảnh khắc này, hoàn toàn sụp đổ.

“Mẹ! Mẹ tỉnh lại đi! Cái nhà đó chẳng khác nào một cái hố không đáy! Mẹ bám lấy người đàn ông đó, bám lấy cái nhà đó, thì được gì? Mẹ nhìn xem, cuộc sống hiện giờ của mẹ là gì hả?!”

“Vậy con bảo mẹ phải làm sao?”

Mẹ tôi cuối cùng cũng gục ngã, ôm mặt khóc nức nở:

“Mẹ chỉ là một người phụ nữ, không có việc làm, không có thu nhập, nếu rời khỏi ông ấy… mẹ biết đi đâu? Biết sống thế nào?”

Đúng vậy… bà biết đi đâu thật chứ?

Bà học xong cấp ba đã lấy ba tôi, cả đời chưa từng ra ngoài làm việc, tuổi trẻ và sức lực đều dốc hết vào căn nhà này — và vào người cô em chồng “liệt” kia.

Bà đã bị tách khỏi xã hội từ rất lâu rồi.

Tôi đau lòng đến mức thở không nổi, bước lên ôm chặt lấy bà.

“Mẹ, không sao đâu, có con. Khi con tốt nghiệp đại học, khi con kiếm được tiền, con sẽ nuôi mẹ. Mình rời khỏi ông ta, được không?”

Mẹ tôi khóc rất lâu trong vòng tay tôi, cuối cùng khẽ gật đầu.

Dù tôi biết, cái gật đầu này… có lẽ chỉ là một lời hứa gượng gạo để an ủi tôi mà thôi.

Tiễn mẹ đi, tôi lang thang một mình trên phố.

Điện thoại reo — là một số lạ.

Tôi bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc, mềm đến mức có thể vắt ra nước — giọng của cô tôi, Lâm Niệm.

“A lô, là Miểu Miểu đúng không?”

Tôi không trả lời.

“Miểu Miểu, cô biết là con mà. Đừng giận ba con nữa, ông ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi. Con là con gái, cứ sống bên ngoài mãi như vậy, thật không ra thể thống gì.”

Tôi bật cười lạnh:

“Chuyện của tôi, hình như không liên quan đến cô thì phải?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)