Nhà tôi vốn có “thể chất dễ mang thai”, bà cố tôi năm xưa một hơi sinh mười đứa con trai, biến xưởng nhỏ của ông cố thành hẳn một doanh nghiệp gia tộc — đơn giản vì… người đông làm khỏe.
Mẹ tôi còn “khủng” hơn, lần đầu mang thai đã là thai tư, bây giờ mỗi dịp Tết đến trong nhà phải chia bàn ăn làm hai.
Bà hay nói với tôi:
“Khi chọn bạn trai phải mở to mắt, đừng có chọn linh tinh. Cái bụng này không phải cái máy gieo giống, cũng chẳng phải máy in tiền, phải tìm người thật lòng thích con cái, chứ sinh nhiều quá lại thành cái máy đẻ nhà người ta thì khổ lắm đấy.”
Trước đây không lâu, nghe nói nhà họ Mạc — gia đình đứng đầu giới tài phiệt Hương Thành — đang nóng lòng muốn bế cháu. Họ đưa ra điều kiện:
“Sinh được một đứa con sẽ thưởng một trăm triệu, sinh song thai thì được gấp đôi, không giới hạn số lượng — càng nhiều càng tốt.”
Tôi ôm tâm lý “thử vận may” mà đến xem mắt. Cha mẹ nhà họ Mạc vừa nhìn thấy tôi đã bảo “phúc tướng hợp mệnh”, liền quyết định ngay tại chỗ.
Chưa đầy một tháng sau khi cưới, tôi liền tặng cho nhà họ Mạc một cặp long phụng song thai.
Mẹ chồng vui đến mức cười không khép miệng, ai nấy đều nói bà có phúc khí, còn tôi… thì đúng nghĩa là “người phụ nữ mang vận vàng”.
Kết quả là chưa đầy một năm sau, tôi lại sinh ba bé trai, rồi tiếp đó nữa… là một cặp song sinh gái.
Cha chồng Mạc Dung của tôi bắt đầu ngồi không yên, ngày nào cũng nhìn giấy tờ nhà đất mà than:
“Sớm biết con dâu nhà này đẻ giỏi thế, hồi đầu lẽ ra nên cho thêm ít cổ phần công ty vào của hồi môn mới phải!”
Mẹ tôi thì gọi điện an ủi:
“Đừng để ý đến ông ta, đợi đến khi lũ nhỏ lớn lên, đứa nào cũng thành rường cột cả, đến lúc ấy ông ta phải cảm ơn con vì cái ‘thể chất di truyền’ tốt lành này đấy!”
Bình luận