Chương 7 - Người Phụ Nữ Mang Vận Vàng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mũi tôi cay cay, không nói nổi một lời.

“Đợi khi ba đứa Kim Đĩnh lớn thêm chút, đi học mẫu giáo được rồi,” — anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến lạ, — “chúng ta sẽ dọn ra ngoài sống riêng.

Chỉ có hai người thôi. Một thời gian yên tĩnh, không ai làm phiền. Được không?”

“Hai người thôi” — hai chữ ấy xa lạ đến mức như đến từ kiếp trước.

Nhưng tôi vẫn thấy tim mình run rẩy.

Được cần là một loại thỏa mãn,

Còn được trân trọng — là một loại hạnh phúc.

Khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ,

có lẽ cuộc hôn nhân từng bắt đầu bằng giao dịch này… cuối cùng cũng có thể nở hoa.

Không khí đang đẹp, anh nghiêng người, định hôn tôi.

Tôi nhắm mắt, môi khẽ cong lên —

Rồi ột phát! — cơn buồn nôn quen thuộc, ghê gớm, từ dạ dày cuộn thẳng lên cổ!

Tôi bịt miệng, đẩy anh ra, chạy thẳng vào nhà vệ sinh!

Cúi xuống nôn khan thật lâu, chẳng ra được gì, nhưng cảm giác ấy — quá quen rồi!

Tim tôi rơi thẳng xuống đáy.

Không thể nào… không thể nào nữa chứ?!

Mạc Dung Vân Hải chạy theo, vỗ lưng tôi, giọng lo lắng:

“Em sao vậy? Ăn trúng đồ à?”

Tôi ngẩng đầu, trong gương phản chiếu khuôn mặt mình — trắng bệch như tờ giấy.

Sau lưng là anh, ánh mắt từ lo lắng chuyển dần sang nghi ngờ, rồi chấn động.

“Phúc Tuyền… em…” — giọng anh run lên.

Chân tôi mềm nhũn, suýt ngã.

Anh vội đỡ lấy tôi, cánh tay cứng đờ,

hai chúng tôi đứng trong căn nhà vệ sinh sang trọng, nhìn nhau trân trối, bầu không khí từ ngọt ngào biến thành kinh hoàng và tuyệt vọng.

“Không thể nào…” — anh lẩm bẩm, như vừa nói với tôi, vừa tự an ủi chính mình —

“Chúng ta… đã lâu rồi không… Lần cuối là…”

Anh bỗng khựng lại.

Rồi nhớ ra.

Một tháng trước, anh uống say trở về, ôm tôi không chịu buông…

Hôm đó không dùng biện pháp.

Chỉ một lần đó!

Một lần mà cũng trúng?

Lại còn trong lúc tôi mới sinh ba đứa được nửa năm?!

Thể chất này của tôi là gì đây — GPS sinh học tự động định vị tinh trùng à?!

Chuẩn xác đến từng phát bắn!

Bữa tối tan thành mây khói.

Bánh ngọt chưa kịp chạm, cả hai đã lặng lẽ tính tiền rồi rời đi.

Suốt đường về, Mạc Dung Vân Hải không nói một lời, sắc mặt u ám đến mức có thể nhỏ máu.

Về đến nhà, tôi rón rén lấy ra que thử thai còn sót lại từ lần trước.

Kết quả — không chút bất ngờ.

Hai vạch đỏ rực.

Tôi cầm cái que thử thai — trông chẳng khác nào “bút phán quan” định mệnh — bước ra khỏi phòng tắm.

Trước mặt tôi, Mạc Dung Vân Hải ngồi bên mép giường, hai tay chôn trong tóc, cả người toát ra một luồng tuyệt vọng dày đặc.

Tôi đưa que thử đến trước mặt anh.

Anh ngẩng lên nhìn thoáng qua — rồi đột nhiên đứng bật dậy, một quyền nện thẳng vào tủ quần áo bên cạnh.

“Mẹ nó!” — anh hiếm khi nói tục, nhưng lần này thật sự mất kiểm soát.

Tiếng “đoàng!” nặng nề vang khắp phòng.

Tôi sợ đến run lên một cái.

Tiếng động quá lớn, khiến bố mẹ chồng hốt hoảng chạy lên.

“Làm sao thế? Vân Hải, con nổi điên cái gì đấy?” – mẹ chồng cau mày hỏi.

Mạc Dung Vân Hải quay phắt người lại, hai mắt đỏ ngầu, giọng gần như gầm lên:

“Hai người hài lòng chưa?! Cô ấy — lại có bầu rồi! Lại có bầu rồi!”

Bố mẹ chồng đồng loạt sững người.

Sắc mặt mẹ chồng từ bàng hoàng, chuyển thành không tin nổi, rồi cuối cùng là — phấn khích rạng rỡ đến mức khiến người khác lạnh sống lưng.

“Lại… lại có à?! Trời ơi, Phúc Tuyền!” – bà nhào tới, nắm chặt tay tôi, run rẩy đến mức giọng cũng lạc đi, – “Con đúng là… đúng là Quan Âm ban con của nhà họ Mạc rồi! Ôi trời ơi, phúc tinh của chúng ta!”

Tôi nhìn khuôn mặt rạng rỡ của bà — trong lòng chỉ thấy lạnh buốt từng tấc.

Mạc Dung Vân Hải gần như gào lên:

“Mẹ! Mẹ điên rồi à?! Cô ấy mới sinh được bao lâu?! Muốn lấy mạng cô ấy sao?!”

Lần này, bố chồng không vội xen vào.

Ông cau mày, nhìn tôi, nhìn cái bụng còn chưa kịp phẳng, rồi lại nhìn đứa con trai đang như phát điên, cuối cùng ánh mắt dừng trên chiếc tủ quần áo bị đấm lõm một mảng.

Ông thở dài thật sâu.

Một hơi dài, nặng, không có chút vui mừng nào — chỉ đầy mệt mỏi và… xót xa.

“Được… mấy tháng rồi?” – giọng ông khàn khàn.

Tôi cúi đầu, nhỏ giọng:

“Vừa mới thử, chắc… hơn một tháng.”

Ông im lặng.

Không nói thêm lời nào, chỉ xoay người, lặng lẽ đi xuống tầng dưới.

Một lát sau, tôi đi ngang qua thư phòng.

Cửa khép hờ, ánh sáng hắt ra khe cửa.

Tôi thoáng nhìn vào — thấy ông đang ngồi trước máy tính, trên màn hình là bảng tài sản của gia tộc cùng hàng loạt bản scan sổ đỏ.

Trong tay ông là chiếc máy tính cũ, ngón tay bấm liên hồi, miệng lẩm bẩm:

“…Lại phải ít nhất một trăm triệu nữa… nếu lỡ lại sinh đôi thì… đất… tiền mặt… dòng vốn… trời ơi…”

Rồi ông dừng lại, day trán, nhắm mắt thở dài —

một cái thở dài nặng như tiếng rên của ví tiền đang chảy máu.

Còn tôi — đứng ngoài cửa,

tay vẫn nắm chặt cái que thử thai kia,

tim vừa đau vừa buồn cười.

Trong căn nhà xa hoa ấy,

đứa con trong bụng tôi —

không còn là sinh linh,

chỉ là một khoản đầu tư “ngoài dự toán.”

Biểu cảm đó — không phải là niềm vui của một người sắp được làm ông lần nữa,

mà là nỗi đau của một người thủ kho đang nhìn đống hàng quý giá trong kho bị bê sạch mà không thể ngăn được.

Sau đó, Mạc Dung Vân Hải và bố mẹ anh cãi nhau kịch liệt.

Anh kiên quyết nói phải phá thai, vì sức khỏe của tôi quan trọng hơn tất cả.

Mẹ chồng thì lấy chết ra uy hiếp, nói cái thai là cốt nhục nhà họ Mạc, ai dám động đến thì bà sẽ liều mạng.

Bố chồng đứng giữa “giảng hòa”, bảo rằng “đã mang thai thì là duyên phận, để bác sĩ đánh giá rồi tính”, nhưng ánh mắt ông — vẫn không giấu nổi toan tính và cân nhắc.

Cuối cùng, lời bác sĩ lại trở thành phán quyết.

“Cơ thể phu nhân Mạc hồi phục rất nhanh, tử cung khỏe, tuy thời gian giữa hai lần sinh quá ngắn, nhưng nhìn chung, nguy cơ vẫn ở mức tương đối có thể kiểm soát.”

Chỉ bốn chữ “tương đối kiểm soát)”,

đã bịt chặt miệng Mạc Dung Vân Hải.

Anh như một con gà trống thua trận, chỉ sau một đêm đã tiều tụy thấy rõ.

Ánh mắt anh nhìn tôi — đầy day dứt, bất lực và đau khổ.

Lần mang thai này, không khí trong nhà khác hẳn trước.

Mẹ chồng vẫn chăm sóc tôi rất chu đáo, nhưng nụ cười trên mặt bà —

ẩn dưới đó, là nỗi lo lắng của người sợ máy sinh sản đột nhiên hỏng.

Bố chồng thì càng ít nói.

Thỉnh thoảng, ánh mắt ông lướt qua bụng tôi,

giống như đang nhìn một cái hố đen ngốn tài sản không đáy.

Còn Mạc Dung Vân Hải —

anh im lặng nhiều hơn,

vẫn chăm tôi cẩn thận,

nhưng cái cách anh khẽ khàng, dè dặt, như thể chỉ cần tôi thở mạnh là sẽ vỡ tan…

lại khiến tôi cảm thấy mình không phải vợ anh,

mà là một vật mẫu mong manh trong lồng kính.

Một đêm nọ, tôi khát nước, tỉnh dậy mà không thấy anh đâu.

Bước xuống lầu, thấy đèn thư phòng vẫn sáng.

Tôi đẩy cửa nhìn vào —

Mạc Dung Vân Hải ngồi trước bàn,

đèn bàn chiếu lên gương mặt gầy gò, đôi mắt thâm quầng,

nhưng trong tay anh không phải hợp đồng, không phải báo cáo,

mà là một cuốn dày cộp:

《Tâm lý phát triển trẻ em》.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)