Chương 2 - Người Phụ Nữ Mang Vận Vàng
Đây đâu phải là hợp đồng kết hôn, rõ ràng là dự án đầu tư hóa nuôi dưỡng nhân loại quy mô lớn thì có!
Tôi ho khan một tiếng, cười gượng:
“Ờm… Mạc tiên sinh, bác gái, cái này hơi quá rồi… Mặc dù thể chất của cháu quả thật hơi đặc biệt, nhưng cách trình bày thế này… nghe cứ như đang tuyển dụng vậy.”
Phu nhân nhà họ Mạc vội vã nắm lấy tay tôi, nói với vẻ tha thiết:
“Không quá, không quá chút nào đâu! Phúc Tuyền à, con không biết đấy thôi, chúng ta chờ được bế cháu nội bao lâu rồi! Chỉ cần con gật đầu, sau này con chính là ân nhân lớn của nhà họ Mạc!”
Lúc này, Mạc Dung Vân Hải, người nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng mở miệng. Giọng anh ta trong trẻo, lạnh nhạt, không mang chút cảm xúc nào:
“Cô Tô, đây chỉ là ý của cha mẹ tôi thôi. Hôn nhân là chuyện lớn cả đời, mong cô hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Nghe qua thì có vẻ như anh ta đang nói đỡ cho tôi, nhưng thái độ lãnh đạm và xa cách kia lại như đang ngầm nhắc nhở: Tôi không hề hứng thú với cái kiểu ‘giao dịch sinh sản’ này đâu.
Phu nhân nhà họ Mạc liếc con trai một cái, rồi lại quay sang tôi, nở nụ cười rạng rỡ tiếp tục tấn công bằng sự thân thiện và nhiệt tình.
Tôi nhìn ba người trước mặt, trong lòng đã sáng tỏ hết rồi.
Phu nhân họ Mạc chắc chắn là vừa ý với “ruộng tốt tổ truyền” của tôi, còn Mạc Dung Vân Hải thì có vẻ bị lôi vào chuyện này một cách bất đắc dĩ.
Một đứa con thưởng một trăm triệu, song thai còn tặng thêm đất thương mại…
Tôi nghĩ đến lời mẹ dặn, nghĩ đến hai bàn ăn đông nghẹt mỗi dịp Tết ở nhà, lại nghĩ đến bảy đối tượng xem mắt đã bỏ chạy mất dép trước đây.
Trước mắt là Mạc Dung Vân Hải — tuy hơi lạnh lùng, nhưng diện mạo xuất chúng, gia thế hiển hách, mà quan trọng nhất là… mẹ anh ta thật sự không ngại việc sinh nhiều con!
Thế thì còn gì phù hợp với tôi hơn nữa — đây chẳng phải là đối tác trời sinh dành riêng cho Tô Phúc Tuyền này sao?
Tôi hít sâu một hơi, nở nụ cười mà mình cho là tươi tắn và tiềm năng sinh sản cao nhất:
“Bác trai, bác gái,” — tôi lên tiếng nhẹ nhàng, “cháu cảm thấy, cháu và nhà họ Mạc trong vấn đề ‘mở rộng cành lá’, quan điểm vô cùng tương đồng.”
Ánh mắt tôi khẽ liếc sang Mạc Dung Vân Hải. Anh ta dường như hơi bất ngờ, cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn tôi một cái.
“Mạc tiên sinh,” — tôi nhìn thẳng vào anh ta, nói rành rọt từng chữ, — “về việc kế thừa nòi giống…”
“Mạc tiên sinh,” — tôi nhìn anh ta, nói rành rọt từng chữ —
“Về vấn đề sinh sản và khả năng duy trì nòi giống, xin anh và gia đình cứ yên tâm.”
“Tôi là Tô Phúc Tuyền, chuyên nghiệp, đúng người, đúng việc.”
Chương 2
Giấy chứng nhận kết hôn lấy nhanh đến mức khiến mẹ tôi còn chưa kịp hoàn hồn.
Không có hôn lễ linh đình, nhà họ Mạc bảo rằng mọi thứ phải đơn giản, trọng điểm là “tranh thủ thời gian.”
Tôi dọn vào căn biệt thự rộng đến mức có thể chơi bóng rổ trong nhà của họ Mạc, ở trong một căn phòng ngủ có thể nhìn ra toàn cảnh đêm rực rỡ của nửa thành phố.
Và cùng với đó là một người chồng — chính xác hơn là “người đồng nghiệp sống chung nhà” — luôn tăng ca trong thư phòng.
Mạc Dung Vân Hải, người đàn ông trên danh nghĩa là chồng tôi, trong đêm tân hôn chỉ ôm chăn gối của mình, vô cùng tự nhiên nói với tôi:
“Cô Tô, tôi quen ngủ một mình, thư phòng yên tĩnh hơn, giúp tôi tập trung làm việc. Chúc cô ngủ ngon.”
Nói xong, anh ta thật sự đi luôn.
Cánh cửa thư phòng khép lại, ngăn cách hai thế giới.
Tôi đứng trơ ra trong phòng ngủ lớn đến mức vang vọng tiếng nói của chính mình, nhìn chiếc giường đôi king size to bằng cả cái sân, trong đầu là cả nghìn con ngựa đang phi nước đại.
“Được rồi, Tô Phúc Tuyền, bình tĩnh. Anh ta thuộc loại kỹ sư kiểu mẫu — ăn cùng công nhân, ngủ cùng máy móc, và tuyệt đối trung thành với công việc.”
Được rồi, Tô Phúc Tuyền, bình tĩnh.
Cô thuộc diện “cổ đông kỹ thuật”, không thể đòi hỏi “ông chủ đầu tư” ngay lập tức ăn ở, sinh hoạt, đồng hành cùng mình được.
Phải có chiến lược lâu dài mới được.
Sáng sớm hôm sau, phu nhân nhà họ Mạc — à không, giờ tôi phải gọi là mẹ chồng — đã dậy rất sớm.
Thấy Mạc Dung Vân Hải bước ra từ thư phòng, gương mặt bà lập tức sa sầm lại.
Bà kéo anh ta sang một bên, giọng đè thấp xuống, nhưng tai tôi tinh đến mức vẫn nghe rõ mồn một:
“Vân Hải! Con làm sao thế hả? Mẹ với ba con tốn bao công sức mới rước được Phúc Tuyền vào cửa, chẳng lẽ để nó ở một mình trong phòng chính sao?”
“Mẹ, con cần thời gian để thích nghi.”
“Thích nghi cái gì? Sinh con mà cũng cần thích nghi à? Mẹ nói cho con biết, trong ba tháng tới, nếu bụng Phúc Tuyền mà vẫn yên như không, con xem mẹ có để yên cho con không đấy!”
Mạc Dung Vân Hải không đáp, nhưng tôi thấy nắm tay anh ta siết chặt lại bên người.
Hầy… áp lực cũng không nhỏ đâu, tội nghiệp anh chồng của tôi.
Tôi bưng ly sữa nóng đi tới, nở nụ cười dịu dàng nhất có thể:
“Mẹ ơi, buổi sáng tốt lành ạ. Vân Hải hôm qua làm việc đến khuya, sợ làm phiền con nghỉ ngơi nên mới ra thư phòng ngủ, mẹ đừng trách anh ấy nha.”
Sắc mặt mẹ chồng lập tức dịu đi, nắm tay tôi cười tươi:
“Vẫn là Phúc Tuyền hiểu chuyện nhất!”
Mạc Dung Vân Hải liếc tôi một cái, ánh mắt hơi phức tạp, khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Tôi cười ngọt ngào:
“Không có chi, chồng à.”
Binh pháp có câu: “Muốn bắt thì phải thả.”
Trước hết, tôi phải giữ hình tượng “hiền thê thục đức” trong mắt bố mẹ chồng, để toàn bộ áp lực dồn sang anh ta.
Sau đó, chính là chủ động tạo cơ hội.
Tôi gọi điện cho mẹ, giọng ngắn gọn mà khẩn cấp:
“Mẹ ơi, cứu con! Gửi ngay cho con bài thuốc bổ giúp dễ thụ thai của nhà mình, thêm ít loại… tăng tình cảm vợ chồng vào nhé.”
Giọng mẹ tôi bên kia phấn khích đến mức gần như hét lên:
“Con gái mẹ cuối cùng cũng thông suốt rồi! Đợi đó, mẹ sẽ gửi hết bảo bối dưới đáy hòm cho con! Bảo đảm chồng con uống xong sẽ nhìn con như sói đói thấy cừu non cho mà xem!”
Chẳng bao lâu, toa thuốc được gửi tới, trong danh sách quả nhiên có mấy vị thuốc “mạnh mẽ vượt chỉ tiêu”.
Tôi đích thân đến tiệm thuốc bắc bốc thuốc, về nhà tự tay nấu, khiến cả căn biệt thự ngập trong mùi thuốc nồng đậm.
Mẹ chồng nghe thấy mùi liền vui vẻ bước tới, mặt mày hớn hở:
“Phúc Tuyền, con đang nấu gì thế?”
“Mẹ ơi, đây là phương thuốc tổ truyền bên ngoại con, giúp điều hòa cơ thể, rất thích hợp để… chuẩn bị mang thai.”
“Tốt, tốt lắm! Quá tốt!”
Ánh mắt bà nhìn tôi lúc ấy, hệt như đang ngắm một tượng Quan Âm ban con bằng vàng ròng.
Đến bữa tối, tôi bưng bát thuốc đen sì, bốc mùi đáng ngờ đặt trước mặt Mạc Dung Vân Hải.
Anh nhíu mày chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi:
“Cái này là cái gì?”
“Canh tình yêu, tốt cho sức khỏe anh.” Tôi chớp chớp mắt. “Mẹ đang nhìn đấy.”
Anh liếc sang người mẹ đang dõi theo mình bằng ánh mắt như diều hâu, hít sâu một hơi, rồi cạn sạch một hơi.
Chỉ vài giây sau, khuôn mặt anh đỏ bừng lên thấy rõ.
“Tôi… tôi đi vệ sinh chút.”
Anh gần như bỏ chạy.
Mẹ chồng giơ ngón cái với tôi, vẻ mặt rạng rỡ tự hào.
Ngoài “ẩm bổ”, còn phải rút ngắn khoảng cách vật lý.
Buổi tối, khi anh tăng ca trong thư phòng, tôi bưng đĩa trái cây vào an ủi.
Anh né tôi, tôi lại cố tình lượn quanh, mặc chiếc váy ngủ lụa mỏng tôn dáng nhất.
Ban đầu, anh chỉ lạnh nhạt:
“Cảm ơn, cứ để đó.”
Hoặc: “Tôi bận, cô ngủ trước đi.”