Chương 6 - Người Mẹ Đích Thực

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi hoảng hốt lùi ngay lại, trốn ra sau lưng bà.

Không ngờ người tôi từng ghét nhất, giờ lại trở thành chỗ dựa duy nhất của tôi.

Bà trừng mắt nhìn hắn, vội vàng che chắn cho tôi:

“Tâm Nhụy là con gái tôi. Nó có ba của mình rồi. Ông là ai? Tránh xa con bé ra!”

Gã đàn ông nhếch miệng cười lạnh, móc mũi một cái:

“Cuối cùng nó cũng khá rồi, kiếm được bà mẹ nhà giàu.”

“Con gái nhà cô, tôi nuôi con bé suốt năm năm. Giờ vợ tôi ngồi tù rồi, tôi tới đòi tiền nuôi con.”

Thì ra, hắn chính là “người ba cũ” — kẻ từng đánh, từng chửi, từng sỉ nhục mẹ tôi.

Hắn hung dữ hơn cả chó hoang trong làng.

Hắn tự xưng là ba tôi.

Người ta nói, cha mẹ là những người yêu thương con cái nhất.

Nhưng ánh mắt hắn nhìn tôi như muốn nuốt sống tôi.

Hắn không phải ba.

Hắn là kẻ xấu.

Bà nghe hắn nói xong, loạng choạng suýt ngã.

“Cút đi! Không thì tôi gọi cảnh sát, cho ông vào tù cùng cô ta luôn!”

Lời còn chưa dứt, máu trong miệng bà đã phun ra.

Tôi sợ đến bật khóc:

“Dì ơi… dì không sao chứ?”

Còn gã đàn ông đó thì thản nhiên, không chút sợ hãi.

Hắn còn lớn giọng nói:

“Tôi đâu có mua con gái bà đâu, sợ gì cảnh sát?”

“Khôn hồn thì mau trả tiền nuôi con ra đây! Năm trăm vạn, một xu cũng không thiếu!”

Mắt bà đỏ hoe, hơi thở dồn dập.

Bà ta quá tức giận, đến mức ngã gục lần nữa.

Lần này không có ai đỡ bà.

Bà ngã mạnh xuống đất.

Thấy vậy, gã kia hoảng hốt bỏ chạy.

“Bà ta tự ngã đó nhé! Đừng có đổ vạ cho tôi!”

8

Sau khi bà ấy nhập viện lần nữa, chú như già đi mười tuổi chỉ sau một đêm.

Chú nắm lấy tay bà, áp lên má mình:

“Văn Khiết, tất cả là lỗi của anh… lẽ ra anh không nên để em đi đón con bé, là anh quá sơ suất.”

Nhưng mẹ chỉ mỉm cười lắc đầu, nhẹ nhàng an ủi:

“A Hào, là em muốn được ở bên con nhiều hơn, nên mới nằng nặc đòi đi. Sao lại trách anh được?”

Ánh mắt chú nhìn tôi lúc này không còn hiền hòa như trước, mà đầy giận dữ:

“Trình Tâm Nhụy, con xem ‘mẹ tốt’ của con làm ra chuyện gì? Gả cho loại đàn ông nào chứ?”

Mẹ lập tức ngắt lời chú:

“A Hào, đừng nói những điều đó trước mặt con bé, chuyện này không liên quan đến Vương Quyên.”

Chú cau mày:

“Sao lại không liên quan? Nếu không phải cô ta mua Tâm Nhụy, em có rơi vào tình cảnh thế này không?”

“Nếu không phải là cô ta, mà là kẻ khác xấu xa hơn thì sao? Dù gì cô ta cũng thật lòng thương con bé.”

Nói đến đây, mẹ lại ho sặc sụa.

Chú vội vỗ nhẹ lưng bà, giọng dịu lại:

“Em là bệnh nhân, em nói gì cũng đúng. Nhưng nếu hắn ta dám xuất hiện lần nữa, anh nhất định không tha!”

Thế nhưng tên đàn ông xấu đó vẫn chưa chịu buông tha.

Chỉ vài hôm sau, hắn đã bắt cóc tôi, nhốt vào một căn phòng tối đen.

Trong bóng tối, hắn nở nụ cười ghê rợn:

“Cái lũ ngốc ba mẹ mày, vì một con nhóc rác rưởi như mày mà đi tìm tận năm năm.”

“Nếu mày quan trọng với tụi nó như vậy, thì tao đòi năm trăm vạn cũng chẳng có gì quá đáng!”

Tôi run lẩy bẩy, chỉ cần nghe thấy giọng hắn thôi cũng đủ khiến tôi sợ chết khiếp.

Hắn nói xong, liền gọi điện thoại:

“Người nhà họ Trình, con gái cưng của mấy người đang ở trong tay tôi. Tôi không cần gì nhiều, chỉ cần năm trăm vạn.”

Tôi không nghe được tiếng bên kia.

Tôi cũng không chắc họ có chịu bỏ ra số tiền đó để cứu tôi không.

Dù sao tôi đã từng hết lần này đến lần khác làm họ tổn thương, khiến họ giận, khiến họ thất vọng.

Nhưng tôi đã đoán sai.

Hôm sau, mẹ mang theo vali, một mình đến gặp hắn.

Bà bước đi loạng choạng, trông như sắp ngã bất cứ lúc nào.

Vẫn mặc nguyên bộ đồ lúc nằm viện.

Chắc chắn là bà đã giấu chú để lén đến đây.

Tên đàn ông kia khịt mũi, nhếch môi cười lạnh:

“Đúng là nhà giàu, hành động cũng nhanh thật. Tiền đâu?”

Mẹ đưa chiếc vali cho hắn, rồi như phát điên lao về phía tôi, ôm chặt tôi vào lòng.

Bà vừa khóc nức nở vừa lẩm bẩm:

“Tâm Nhụy, là mẹ không tốt… mẹ lại làm mất con rồi…”

Lần này, vòng tay của bà không còn khiến tôi thấy xa lạ, sợ hãi hay ngột ngạt nữa.

Mà là cảm giác ấm áp đã lâu không còn được chạm tới.

Không hiểu vì sao, tôi thì thầm:

“Mẹ… không phải lỗi của mẹ. Con không trách mẹ.”

Mẹ sững người, như hóa đá.

Lần đầu tiên, tôi thấy vẻ mặt căng thẳng, mỏi mệt của mẹ bỗng hiện lên nét bối rối, xúc động.

Rồi sự xúc động ấy nhanh chóng biến thành niềm vui, lan tỏa khắp khuôn mặt.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)