Người Mẹ Bị Quên Lãng

Hoa Cỏ Mùa Xuân

Đang theo dõi

3

Số truyện

362

Theo dõi truyện

953

Tôi dùng một miếng băng vệ sinh của con gái.

Không ngờ khi nó về nhà, vừa ngồi xuống bàn ăn đã giọng điệu châm chọc hỏi:

“Mẹ, hôm nay nhà mình có trộm à? Sao con bị mất một miếng băng vệ sinh?”

Tôi giải thích rằng tôi bất ngờ đến ngày nên mới dùng tạm một miếng, nó lại cười khẩy một tiếng đầy mỉa mai:

“Miếng đó là dì Tú Tú tặng con, hơn mười đồng một miếng, toàn bằng tơ tằm. Muốn thử thì nói thẳng ra, đâu cần giả vờ.”

“Với lại, ba tháng trước mẹ chẳng nói là mãn kinh rồi sao? Còn bịa chuyện để che giấu, truyền ra ngoài cho người ta cười chết.”

Thấy cháu ngoại vẫn còn ngồi ở bàn, tôi cố nuốt giận, không muốn đôi co thêm.

Nhưng nó càng nói càng quá đáng, thẳng thừng buộc tội tôi cố tình ăn cắp chẳng để lại cho tôi chút thể diện nào:

“Dì Tú Tú đâu như mẹ, cái gì cũng thẳng thắn, muốn gì thì tự mua. Chứ lén lút như mẹ thì xấu hổ lắm, bảo sao ba con năm đó ly hôn.”

Phải rồi, ba vạn đồng cái vòng vàng nói cho là cho mẹ kế, tổ yến bốn năm nghìn thì mẹ ruột ăn cũng chẳng biết mặn nhạt, mỗi tháng còn đích thân đem biếu một lần.

Mẹ kế mãn kinh rồi, không dùng băng vệ sinh nữa thì cho lại nó, nó lại quý như báu vật.

Với đứa con gái như vậy, tôi thực sự đã quá thất vọng rồi.

Đêm nằm trong chăn, tôi lật xem tám triệu mới chuyển khoản về hôm nay, và quyết định sáng mai sẽ rời đi.

Bình luận

Tổng đánh giá: 0

Danh sách đánh giá

  • 5 sao - Đọc tại trang 100

    Một truyện hay với cốt truyện hấp dẫn và những nhân vật sống động.

  • 4 sao - Đọc tại trang 150

    Không gian và bối cảnh trong truyện được mô tả rất chi tiết, khiến người đọc dễ dàng hòa mình vào câu chuyện.