Chương 2 - Người Mẹ Bị Bỏ Rơi

“Ông thử soi gương xem, bụng to như cái thúng, răng đen như than củi, lùn như cây nấm, đi thì khập khiễng. Tôi có mù cũng không thèm để mắt đến ông!”

Bà vung dao lên mạnh mẽ:

“Lão già chết tiệt, đến một ngón tay của tôi ông cũng chưa từng chạm vào. Nếu ông còn dám nói bậy, tôi chặt cái đó của ông ném cho chó ăn!”

Lưỡi dao lướt qua tai hắn.

Lão què Lưu sợ đến mức bò lăn xuống gầm bàn.

Mọi người vội vã chạy tới can ngăn.

Mẹ tôi vẫn cầm chặt con dao, quét ánh mắt sắc bén về phía những gã đàn ông vừa cười cợt.

“Mấy người đều là một lũ khốn nạn, tôi chẳng coi ra gì hết. Nếu còn dám nói nhăng nói cuội, tôi chặt hết cái thứ giữa hai chân của các người!”

Tôi tròn mắt há hốc mồm.

Mẹ tôi nóng tính, nhưng bà rất sĩ diện.

Ngay cả khi biết bố tôi ngoại tình, bà cũng không làm ầm lên như vậy.

Con dao bị đầu bếp giật lấy, mẹ kéo tai tôi:

“Đi! Người ta đã khinh đến tận mặt rồi, về nhà!”

“Không ăn nữa!”

Tôi bị kéo đi, chỉ kịp với tay lấy hai miếng thịt kho trên bàn, nhét vào miệng.

Nóng bỏng đến tê cả lưỡi, nhưng tôi tiếc không muốn nhổ ra.

Mẹ tôi vì muốn ly hôn mà vội vã rời đi, nên chẳng giành được gì khi chia tài sản.

Mùa đông ít rau cỏ, tôi đã nhiều ngày liền chỉ ăn cơm với dưa muối mà mợ mang sang.

Trên đường về, mẹ tôi không ngừng mắng:

“Mày là ma đói đầu thai à?”

“Có cái miệng chỉ biết ăn thôi sao? Người ta nói mày mà mày không biết cãi lại à?”

Thấy tôi im lặng, bà lại vươn tay nhéo miệng tôi.

Tôi đau quá hét lên một tiếng:

“Aaa!”

Miếng thịt trong miệng rơi “bịch” xuống bùn đất.

6

Lưỡi tôi tê rần, nhưng miếng thịt vẫn chưa được ăn.

Ngay lúc ấy, tủi thân như từng cơn sóng lớn trào dâng.

Tôi òa lên khóc nức nở.

Mẹ tôi giơ tay lên, định tát tôi một cái:

“Khóc, khóc, khóc! Mày còn mặt mũi mà khóc sao? Nếu không phải vì mày, tao đâu cần phải ở lại đây!”

Tôi nhắm chặt mắt, chờ thật lâu, nhưng cái tát vẫn chưa giáng xuống.

Rụt rè mở mắt ra, tôi thấy mẹ vẫn đang giơ tay giữa không trung, khóe mắt đã đọng đầy nước.

Bắt gặp ánh nhìn của tôi, bà vội quay đầu đi, lau nhanh nước mắt rồi đưa tay chỉnh lại mái tóc rối bù, buộc gọn gàng trở lại.

Giọng bà bình tĩnh trở lại:

“Sau này còn khổ hơn nữa, khóc có ích gì? Tiết kiệm sức mà sống.”

Tối hôm đó, bà Ngũ và Tam bá mẫu đến nhà.

Họ đến thay mặt Tam bá xin lỗi mẹ tôi vì đã vô lễ trong bữa tiệc, tiện thể mang sang hai bát thức ăn thừa.

Một bát thịt kho tàu, một bát măng xào.

Ở quê khi đó, thức ăn thừa từ tiệc tùng toàn là đồ ngon.

Những món “cứng” như thịt kho tàu, chủ nhà thường giữ lại cho gia đình, ít khi mang biếu người khác.

Bát thịt kho tàu có tổng cộng mười bảy miếng.

Mẹ tôi nấu lại với dưa muối khô.

Bà bảo bà không thích ăn thịt mỡ, chỉ ăn hai miếng.

Còn lại mỗi bữa bà hâm nóng một miếng cho tôi ăn, kéo dài suốt năm ngày.

Cuối cùng chỉ còn chút xác dưa muối, mẹ chan nước sôi vào một bát cơm, lót dạ cho qua bữa.

Sau bữa tiệc mừng thọ đó, tính cách mẹ tôi thay đổi hẳn.

Hễ có chuyện không vừa ý, bà liền cãi tay đôi với đám đàn ông trong làng.

Nhiều người bàn tán:

“Ngọc Phân ly hôn xong còn ngang ngược hơn cả con trâu, thế này thì ai dám lấy nữa?”

Chẳng bao lâu thì đến tháng Chạp, nhà nhà bắt đầu muối thịt và cá khô để ăn Tết.

Nhà tôi nghèo, mẹ chỉ mua được năm cân thịt và một con cá mè để muối.

Lúc mang ra phơi, bà nội lại mỉa mai:

“Mồm miệng cứng rắn đòi ly hôn, bây giờ đến Tết mà ngay cả thịt cũng chẳng mua nổi.”

“Giờ mới biết hả? Ngoài con trai tao ra, chẳng có người đàn ông nào chịu bỏ tiền vì mày đâu.”

Lời còn chưa dứt, ông Đại Tráng, người cao to vạm vỡ ở làng bên, nhanh chân bước tới.

“Có chứ.”

Khuôn mặt đen nhẻm của ông ta đỏ bừng bừng.

Ông giơ hai tảng thịt xông khói đã hong khô ra trước mặt mẹ tôi.

“Ngọc Phân, đây là cho em.”

Bà mối chạy theo sau, thở hồng hộc, cười tươi roi rói:

“Ngọc Phân vừa trẻ vừa xinh, ai mà không muốn cưới? Thịt này vừa xông khói xong, Đại Tráng đã vội vã kéo tôi sang đây, đến cả ngày cưới còn chưa kịp xem!”

Mặt Đại Tráng càng đỏ hơn.

Ông ta cao to, thật thà, làm việc giỏi, nhà có hẳn một căn nhà hai tầng.

Vợ ông mất bất ngờ vào năm ngoái, từ đó người đến mai mối cho ông không ngớt.

Ở quê, đây là một người đàn ông “hàng hot”.

Mặt bà nội sa sầm, nghiến răng:

“Loại đàn bà chanh chua như nó mà mày cũng muốn lấy?”

Đại Tráng gãi đầu cười ngốc nghếch:

“Phụ nữ mạnh mẽ một chút thì không dễ bị bắt nạt.”

Bà nội còn định nói tiếp, nhưng mẹ tôi lên tiếng nhàn nhạt:

“Bà Vương, bọn tôi có chuyện nghiêm túc cần bàn, bà ở đây không tiện đâu.”

Bà nội tức điên, hậm hực bỏ đi.

Bọn họ vào nhà chính bàn bạc, mẹ dặn tôi sang phòng Đông ngồi chờ.

Tôi ghé tai vào cánh cửa, nghe thấy giọng Đại Tráng:

“Tôi đưa ba nghìn tiền sính lễ, sau này trong nhà cô làm chủ, tiền tôi kiếm được đều giao hết cho cô. Chúng ta sinh thêm một đứa, trai gái đều được.”

“Chỉ có một điều kiện, cô không thể mang theo con gái. Tôi đã có một đôi con, sau này chúng ta còn sinh thêm một, hai đứa nữa, không thể nuôi nhiều thế được.”

7

Bà mối và mợ tôi, người vừa hay tin đã chạy sang, liên tục khuyên mẹ:

“Đại Tráng có điều kiện tốt nhất vùng này rồi.”

“Cứ trả con bé về cho nhà họ Vương, nó là cháu họ, họ không nuôi chắc?”

“Em còn trẻ, phải nghĩ cho bản thân nữa.”

Tôi nấp sau cửa nghe lén, vô tình đụng vào ghế, phát ra tiếng động “rầm”.

Mẹ mở cửa, cúi mắt nhìn tôi.

Tay tôi run lên.

Tôi mong bà lấy được người tốt để có bữa ăn đủ đầy.

Nhưng tôi cũng sợ, sợ bà sẽ bỏ tôi lại cho người bà nội cay nghiệt và người cha vô trách nhiệm kia.

Khoảng im lặng kéo dài.

Cuối cùng, tôi nghe thấy giọng mẹ nhẹ nhàng vang lên:

“Tôi muốn gửi Bé Bé đi học đại học. Nếu không ai chấp nhận điều kiện này, tôi sẽ không tái giá.”

Chuyện không giấu được lâu.

Cuộc hôn nhân chưa thành này nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán trong làng.

“Ngọc Phân điên rồi à? Ai lại chịu bỏ tiền nuôi con bé học đại học?”

“Ngay cả em ruột cũng chưa chắc nuôi nhau học cấp ba, nói gì đến đại học.”

“Đúng thế, nhìn con bé Bé Bé cũng không có tướng học giỏi gì đâu.”

Bà nội cười hả hê:

“Nghe mấy bà mai tâng bốc vài câu, lại tưởng mình quý giá lắm. Đợi đến lúc già không đẻ được nữa, xem ai còn thèm lấy.”

Buồn cười nhỉ?

Ở nông thôn, giá trị lớn nhất của phụ nữ chính là khả năng sinh sản.

Về sau vẫn có vài người muốn cưới mẹ tôi.

Nhưng khi nghe đến điều kiện nuôi tôi học đại học, ai cũng rút lui.

Dần dần, những lời đàm tiếu trong làng chuyển thành:

“Chắc là cô ta tính chuyện hôn nhân làm cái cớ thôi. Chứ tính tình nóng nảy như vậy, ai mà thèm lấy?”

Bà nội đắc ý:

“Nó chắc chắn vẫn còn nhớ thương Thanh Sơn. Trên đời này, làm gì có ai hơn được con trai tao?”

8

Mẹ tôi không để tâm đến những lời bàn tán của dân làng.

Bà chỉ tập trung vào việc dạy tôi học.

Tết sắp đến, bên ngoài tiếng pháo nổ vang dội.

Tôi không thể tập trung, liên tục làm bài sai.

Mẹ tức giận, dùng roi tre quất mạnh lên mu bàn tay tôi.

Những năm đó, tôi sống dưới sự quản thúc hà khắc của mẹ.

Bà rất bận rộn—đào măng, trồng khoai, trồng đậu phộng, trồng bắp, hái trà, nuôi heo, nuôi gà, cấy lúa, gặt lúa, lên núi đào dược liệu bán lấy tiền…

Nhà không có đàn ông, nên mọi việc lớn nhỏ đều do bà một tay gánh vác.

Bà thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ muộn hơn cả chó.

Lũ trẻ trong làng ghen tị với tôi vì tôi không phải làm nhiều việc đồng áng.

Nhưng tôi lại ghen tị với bọn chúng—tan học là có thể vui chơi thỏa thích, còn tôi thì lúc nào cũng có bài tập chưa làm xong.

Làm sai thì bị đánh.

Đại học đối với một đứa trẻ như tôi khi ấy, là một khái niệm xa vời, là một giấc mơ không thực tế, nhưng lại là sứ mệnh mà mẹ ép tôi phải gánh vác.

Tôi không thông minh vượt trội, thành tích học tập duy trì trong top ba của lớp, hoàn toàn là do mẹ ép buộc mà thành.

Để ép tôi học, mẹ đã làm rất nhiều việc khiến tôi khó chịu.

Những đứa trẻ học kém đến tìm tôi chơi, bà luôn lạnh mặt hoặc nói tôi không có nhà.

Nếu tôi chưa làm xong bài tập mà chạy đi chơi với bạn bè, bà sẽ tìm đến từng nhà, túm tôi về.

Bà còn lớn tiếng mắng:

“Bé Bé nhà chúng tôi sau này phải thi đại học, đừng có làm hư nó!”

Lâu dần, mọi người bắt đầu xa lánh tôi.

“Kim Bé Bé là sinh viên đại học tương lai, không cùng đẳng cấp với đám bùn đất như chúng ta.”

“Đi đi, chúng ta không xứng chơi với nó.”

9

Tôi dần dần mất đi bạn bè.

Mẹ lại nói:

“Như vậy càng tốt, con có thể tập trung vào việc học.”

“Muốn kết bạn thì phải chọn người có thành tích giỏi hơn con.”

Bà không biết bao nhiêu lần nhắc đi nhắc lại:

“Nếu con không học hành đàng hoàng, sau này sẽ phải sống cả đời ở cái làng này.”

Nhưng tôi không tỉnh ngộ, tôi chỉ cảm thấy ngột ngạt, như bị bóp nghẹt đến không thở nổi.

So với mẹ, bố dễ chịu hơn nhiều.

Ông và dì kế chưa bao giờ ép tôi học bài.

Hơn nữa, ở thị trấn có rất nhiều chỗ vui chơi.

Bên bờ Đông Hồ có cầu trượt miễn phí, xích đu và ô ăn quan, đủ để tôi chơi cả ngày.

Bố còn nói:

“Mẹ con điên rồi à? Con là con gái, học hết cấp hai rồi đi làm vài năm, kiếm một tấm chồng tốt là được, cần gì phải học đại học?”

Dì kế cũng phụ họa:

“Trẻ con thì phải vui chơi!”

Vậy nên, tôi rất thích đến nhà bố.

Nhưng rồi bước ngoặt xảy ra khi tôi học lớp sáu.

Năm đó, huyện tổ chức văn nghệ chào mừng thiên niên kỷ mới.

Trường tôi có vài tiết mục, tôi được chọn làm diễn viên múa chính.

Để biểu diễn, học sinh cần mua trang phục giống nhau.

Tôi năn nỉ mẹ rất lâu, cuối cùng bà cũng miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng đến lúc đóng tiền mua đồ diễn, mẹ lại đổi ý:

“Năm mươi tệ? Bộ đồ này làm bằng vàng chắc? Sao mà đắt thế!”

“Loại trang phục này chỉ mặc được một lần, quá lãng phí. Đi nói với cô giáo là con không tham gia nữa.”