Chương 8 - Người Hiến Thận
Tôi bỏ nó cùng chứng minh thư, hộ chiếu, bằng cấp và các giấy tờ quan trọng vào túi xách lớn.
Rồi tôi đi về phía thư phòng.
Thư phòng của Chu Dục.
Khi cưới, anh nói cần không gian yên tĩnh để làm việc, vì vậy tôi gần như không vào, trừ lúc dọn dẹp.
Lúc đẩy cửa vào, bàn làm việc hơi bừa bộn, trải đầy tài liệu.
Tôi bước đến.
Trên cùng là một bản báo cáo sức khỏe của Bệnh viện Số Một, tên người khám: Chu Dục, ngày khám là hai tháng trước.
Tôi lật sang sau, mục xét nghiệm tương thích được đánh dấu bằng bút dạ quang màu vàng.
Bên cạnh là vài phiếu kiểm tra và thông báo đánh giá — tất cả đều liên quan đến ghép thận.
Còn có một tờ hướng dẫn được in ra, trên đó đầy ghi chú bằng bút đỏ — nét chữ của Chu Dục.
Bên dưới cùng là một túi hồ sơ màu xám nhạt.
Tôi rút ra, mở ra.
Bên trong là cả xấp biên lai chuyển khoản ngân hàng, dày đến đáng sợ, kéo dài từ năm năm trước đến tận tháng trước.
Người nhận — không ngoại lệ —: Trần Cảnh Ninh.
Trong mục ghi chú, ngoài “sinh hoạt phí”, “chi phí y tế”, đôi khi còn có “tiền nhà”, “mua đồ bổ”.
Một số biên lai mép đã cong lại, hiển nhiên là bị xem đi xem lại nhiều lần.
Tôi xem từng tờ, đầu ngón tay lạnh buốt.
Những mảnh giấy ấy âm thầm ghi lại cách năm năm qua một người đàn bà khác dựa vào chồng tôi mà sống.
Còn tôi — người vợ hợp pháp — bị che mắt như một kẻ ngốc, còn bỏ công tính toán tương lai cho hai chúng tôi.
Tôi lấy điện thoại, điều chỉnh góc, chụp từng tài liệu một: báo cáo sức khỏe, thông báo đánh giá, biên lai chuyển khoản — từng tấm rõ ràng.
Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng chìa khóa cắm vào ổ.
Tôi khựng lại, nhanh chóng sắp xếp tài liệu về vị trí đại khái như cũ, cầm túi và tập hồ sơ màu xám, đứng lùi về cửa thư phòng.
Chu Dục mở cửa vào.
Thấy tôi, anh đột ngột đứng sững ở huyền quan, tay còn cầm túi đồ siêu thị, bên trong là rau và trái cây tươi.
Anh trông còn tiều tụy hơn hôm qua râu mọc lởm chởm, hốc mắt sâu, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia sáng — pha lẫn hy vọng và thấp thỏm.
“Du Du! Em về rồi!”
Anh vội đặt túi xuống, muốn bước tới nhưng do dự.
“Anh… anh mua tôm với dâu tây mà em thích, anh vào bếp nấu ngay, chúng ta…”
Ánh mắt anh rơi xuống túi xách phồng lên của tôi, và chiếc túi hồ sơ màu xám tôi cầm trên tay.
Màu trên mặt anh lập tức biến mất sạch, giọng nghẹn lại nơi cổ.
“Em… em cầm cái gì vậy?”
Tôi nhìn anh bình thản, nâng túi hồ sơ lên.
“Anh nghĩ là gì, Chu Dục? Bằng chứng đầy đủ.”
Anh như bị rút sạch sức lực, loạng choạng rồi vịn vào tủ giày.
“Em… em biết hết rồi?”
Ngay sau đó, chút hy vọng đáng thương ấy biến thành tức giận của kẻ thấy lãnh địa bị xâm phạm.
“Em lục thư phòng của anh? Giang Du, em quá đáng rồi! Đó là quyền riêng tư của anh!”
“Riêng tư?”
Tôi gần như bật cười thành tiếng.
“Chu Dục, khi anh dùng tài sản chung của vợ chồng để chu cấp cho vợ cũ, khi anh giấu tôi để đi xét nghiệm hiến thận, anh có từng nghĩ rằng trong hôn nhân không tồn tại cái gọi là ‘riêng tư’ không? Giờ anh lại đứng đây nói với tôi về riêng tư?”
Anh cứng họng, mặt lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, lồng ngực phập phồng dữ dội.
“Anh… anh đã nói rồi, anh sẽ sửa! Mấy chuyện đó đều là chuyện đã qua Giờ việc quan trọng nhất là ca mổ! Giang Du, anh xin em đấy, đừng làm căng nữa được không? Cảnh Ninh mai nhập viện rồi, em không thể nào… ích kỷ đến thế chứ!”
Lại nữa.
Ích kỷ.
Trong thế giới của anh, bất kỳ ai không đồng ý để anh vì “tình nghĩa” mà hy sinh bản thân cho người phụ nữ khác đều là kẻ ích kỷ.
“Chu Dục.”
Tôi cắt ngang, giọng tôi bình tĩnh đến lạnh lùng, bản thân còn không nhận ra đó là giọng mình.
“Tôi không về để tranh cãi. Cũng không để nghe anh giảng đạo lý. Tôi về để lấy đồ của tôi, và báo với anh: luật sư của tôi sẽ sớm liên hệ để bàn chi tiết về ly hôn. Về khoản trả nợ chung sau hôn nhân, cũng như việc anh tự tiện sử dụng tài sản chung, chúng tôi sẽ xử lý theo đúng quy định pháp luật.”
“Luật… luật sư? Em mời luật sư rồi?”
Anh như nghe thấy điều gì đó khủng khiếp, mắt trợn tròn, nhào về phía tôi như muốn kéo tôi lại.
“Giang Du! Em nhất định phải làm tới mức này sao? Ba năm vợ chồng, em không còn một chút tình nghĩa nào à? Em định lôi nhau ra tòa cho thiên hạ xem trò cười à?”
Tôi nghiêng người né tránh, ngón tay anh chỉ kịp lướt qua tay áo khoác của tôi.
“Tình nghĩa?”
Tôi nhìn anh, như nhìn một người xa lạ hoàn toàn.