Chương 9 - Người Hiến Thận
“Chu Dục, từ lúc anh chọn đặt sự sống chết của Trần Cảnh Ninh lên trên cuộc hôn nhân này, từ lúc anh dùng tiền của chúng ta suốt năm năm để lấp vào cái hố không đáy kia, giữa chúng ta, đã chẳng còn gì ngoài toán sổ. Còn chuyện trò cười—”
Tôi dừng lại một chút, xách túi lên, bước thẳng về phía cửa.
“Anh nghĩ thử xem, giữa chúng ta, ai mới là người nực cười nhất?”
Tôi mở cửa, ngoái lại nhìn một lần cuối.
Anh đứng chết lặng giữa phòng khách, mặt xám ngoét, trong túi đồ rơi ra hai quả dâu tây đỏ rực, lăn lóc trên sàn nhà, dính bẩn đến thảm hại.
“À đúng rồi.”
“Tôi nhận được tin nhắn của mẹ anh. Làm phiền anh nhắn lại với bà, rằng từ nay không cần phải tốn công khuyên nhủ gì nữa. Các người cứ sống tốt với cái gọi là ‘lương thiện’ và ‘nghĩa tình’ của gia đình mình đi.”
Cánh cửa khép lại sau lưng tôi, ngăn cách mọi âm thanh có thể phát ra từ anh, cũng chấm dứt hoàn toàn một nơi tôi từng ngỡ là mái nhà.
Thang máy đi xuống.
Tôi tựa lưng vào bức tường kim loại lạnh buốt, ôm chặt túi xách và tập hồ sơ trong tay.
Bên trong chứa toàn bộ quá khứ của tôi, bằng chứng của tôi, và cả quyết tâm để tôi cắt đứt tất cả.
Không còn giận dữ.
Không còn nỗi đau dữ dội.
Chỉ còn một khoảng lặng trống rỗng, và bên dưới sự bình lặng ấy, một thứ sức mạnh lạnh lẽo và cứng cỏi đang âm thầm sinh sôi.
6
Luật sư Trình khi gặp tôi vào buổi chiều, có phần bất ngờ trước độ đầy đủ của “bằng chứng” tôi mang đến.
Anh ta cẩn thận xem từng tấm ảnh và tập tài liệu, đặc biệt là chuỗi chuyển khoản kéo dài suốt năm năm.
“Thời gian kéo dài, tổng số tiền không nhỏ, lại được thực hiện trong tình trạng cô không hề hay biết — điều này đã xâm hại nghiêm trọng đến quyền lợi đối với tài sản chung trong hôn nhân của cô.”
“Riêng chuyện ca mổ, tuy không đủ để cấu thành lỗi pháp lý theo quy định, nhưng kết hợp với việc che giấu và hành vi chuyển tiền liên tục, đủ để chứng minh đối phương đã vi phạm nghiêm trọng nghĩa vụ trong hôn nhân, đồng thời gây ra tổn thương tình cảm và lừa dối cô. Những điều này sẽ rất có lợi cho chúng ta khi tranh chấp tài sản và yêu cầu bồi thường tổn thất.”
Anh đẩy gọng kính, nhìn tôi:
“Cô Giang, cô thật sự muốn khởi kiện sao? Nếu đối phương chịu hợp tác thì thỏa thuận ly hôn sẽ nhanh hơn nhiều.”
Tôi nhìn chồng giấy tờ lạnh lẽo trên bàn, tên của Chu Dục và Trần Cảnh Ninh dính chặt vào nhau.
“Tôi chắc chắn.”
“Anh ta sẽ không dễ dàng đồng ý. Anh ta và cả nhà anh ta sẽ cho rằng tôi làm quá, đang cản trở anh ta ‘làm việc thiện tích đức’. Vậy thì kiện. Cái gì là của tôi, tôi sẽ không nhường nửa xu. Còn những thứ tôi không đáng phải gánh, cũng không ai ép tôi gánh.”
Luật sư Trình gật đầu, lấy ra một bản hợp đồng ủy quyền.
“Được. Vậy chúng ta sẽ chuẩn bị theo hướng kiện tụng. Tiếp theo, cần hệ thống lại toàn bộ tài sản liên quan: phần chênh lệch tăng giá nhà đất, xe cộ, các khoản đầu tư, tài khoản bảo hiểm xã hội v.v… Ngoài ra, nếu có thể lấy được bản ghi âm hoặc văn bản đối phương thừa nhận những việc này thì càng tốt.”
Tôi ký tên lên bản ủy quyền, nét chữ vững vàng, không hề run.
Ra khỏi văn phòng luật sư thì trời đã tối đen.
Thành phố lên đèn, xe cộ như mắc cửi.
Tôi đứng bên đường, gió lạnh rít qua nhưng không thể thổi tắt đốm lửa lạnh giá đang ngày một rõ rệt trong lòng tôi.
Điện thoại rung lên, một dãy số địa phương lạ.
Tôi bắt máy.
“A lô, Giang Du phải không? Tớ là Lý Dao đây.”
Là bạn đại học từng thân với tôi, sau khi lấy chồng thì ít liên lạc, lâu lâu còn thấy like bài trên mạng xã hội.
“Lý Dao? Lâu quá không gặp.”
“Ừa, mới thấy cậu check-in gần văn phòng luật trên vòng bạn bè, tớ làm việc ở tòa nhà này nè Sao, có rảnh không? Uống với tớ ly cà phê đi? Lâu rồi không tám chuyện đó!”
Bạn bè?
Tôi vô thức định từ chối, rồi bỗng nhớ lại — sáng nay khi ra khỏi khách sạn, tôi có chụp đại một tấm ảnh đường phố, có lẽ lộ cả tòa nhà văn phòng luật.
Tôi do dự trong chốc lát.
Lúc này tôi thật sự không có tâm trạng trò chuyện khách sáo.
Nhưng giọng Lý Dao qua điện thoại lại nhiệt tình, quen thuộc, như một sợi dây ấm kéo rách khe băng cứng trong lòng tôi.
Có lẽ, tôi cần một cái cây để tựa vào.
Cần một người hoàn toàn không liên quan đến Chu Dục và đống bừa bộn kia, chỉ để nói chuyện, hoặc đơn giản là nghe ai đó kể về cuộc sống bình thường.
“Được.”
Tôi nghe chính mình trả lời.