Chương 7 - Người Hiến Thận
Bao nhiêu lời lẽ quen thuộc.
Ba năm hôn nhân, mỗi lần Chu Dục “mơ hồ” vì Trần Cảnh Ninh — ví như chỉ cần cô ta gọi là anh tức tốc chạy đến, ví như lén lút vay tiền cho cô ta, ví như âm thầm giữ lại đồ vật cũ của cô ta — cha mẹ anh đều khuyên tôi như thế.
Họ thương con trai, cảm thấy nó “nặng tình”, cho rằng tôi là con dâu nên phải “bao dung”, “biết điều”.
Trước đây tôi tin.
Tôi nghĩ yêu một người thì phải chấp nhận quá khứ của họ, chấp nhận cái gọi là “lương thiện”.
Giờ nghĩ lại, tôi chỉ đang dùng sự nhẫn nhịn của mình để nuôi dưỡng lòng ích kỷ của cả nhà họ.
Tôi không trả lời, chỉ bật chế độ “không làm phiền”.
Thu dọn đồ đạc, xuống trả phòng.
Cô nhân viên lễ tân nhận thẻ phòng, nhìn tôi thêm mấy lần, chắc vì sắc mặt tôi quá kém.
Tôi gượng gạo nhếch môi, coi như một lời đáp lại.
Ra khỏi khách sạn, gió lạnh quất thẳng vào mặt mang theo bụi.
Tôi siết chặt áo khoác, đứng bên đường.
Đi đâu?
Lịch hẹn với văn phòng luật là chiều.
Với ba mẹ, tối qua tôi đã viện cớ tăng ca để lấp liếm, nhưng không giấu được lâu.
Do dự vài giây, tôi giơ tay vẫy taxi.
“Đến khu Phong Lâm Viên.”
Tôi nói tên khu căn hộ ấy.
Nơi từng là “nhà” của tôi và Chu Dục.
Không phải mềm lòng, càng không phải quay về.
Luật sư Trình nói, thu thập chứng cứ là mấu chốt.
Có vài thứ, tôi phải quay lại lấy.
Và, nơi đó còn có đồ đạc của tôi — quần áo của tôi, sách vở của tôi, từng món tôi tự tay mua sắm suốt những năm qua là dấu vết mà tôi từng gọi là “nhà”.
5
Chìa khóa cắm vào ổ, xoay một vòng.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, mùi quen thuộc của căn nhà ùa ra, hòa lẫn với sự ngột ngạt còn sót lại từ đêm qua.
Mọi thứ đều giống hệt lúc tôi rời đi hôm qua nhưng lại như đã hoàn toàn thay đổi.
Trên bàn trà phòng khách vẫn còn cuốn tạp chí tôi chưa đọc xong.
Tấm thảm chỗ Chu Dục bước ra với mái tóc ướt tối qua hơi lõm xuống.
Bên cửa phòng tắm vẫn còn một vệt nước nhỏ chưa khô.
Tôi đứng ở cửa, giống như một kẻ xâm nhập vào lãnh địa xa lạ của người khác.
Cửa phòng ngủ khép hờ.
Tôi đẩy ra.
Ga giường nhăn nhúm, chăn rơi một nửa xuống sàn — dấu vết của việc anh lăn qua lộn lại suốt đêm.
Trên tủ đầu giường vẫn đặt ảnh cưới của chúng tôi, miệng cười rạng rỡ — giờ nhìn chỉ thấy mỉa mai chua chát.
Ánh mắt tôi rơi vào góc bàn trang điểm.
Nơi đó có một ngăn kéo nhỏ có khóa — của tôi.
Bên trong để một vài món trang sức ít dùng, bản sao giấy tờ quan trọng, và một cuốn sổ bìa cứng.
Tôi bước đến, lấy chìa khóa mở ra.
Cuốn sổ nằm ở tầng sâu nhất, bìa xanh thẫm, mép hơi sờn.
Đó là nhật ký tôi viết trước khi kết hôn, ghi vài chuyện vụn vặt tuổi trẻ và công việc.
Sau khi cưới, tôi gần như quên luôn sự tồn tại của nó.
Như bị điều khiển bởi trực giác, tôi lấy ra, tùy ý mở một trang.
Ngày tháng ghi cách đây bốn năm — lúc tôi và Chu Dục mới yêu không lâu.
Nét chữ phóng khoáng viết về một buổi hẹn hò, lúc anh đưa tôi về dưới lầu thì gặp một người phụ nữ “tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe”, và “sắc mặt Chu Dục lập tức thay đổi, lo lắng chạy theo hỏi rất lâu”.
Tôi khi đó tuy thấy hơi khó chịu, nhưng trong nhật ký lại viết:
“Anh nói đó là chị hàng xóm cũ, có chuyện buồn. Anh đúng là người lương thiện.”
Chị hàng xóm cũ.
Trần Cảnh Ninh.
Tôi lật tiếp.
Những ghi chép tương tự thỉnh thoảng xuất hiện — lần nào cũng là “tình cờ gặp”, lần nào Chu Dục cũng lo lắng bất thường, lần nào sự hoài nghi của tôi cũng bị anh dùng những lý do như “mềm lòng”, “thương người”, “giúp đỡ” để dập xuống.
Cuối cùng biến thành lời tự an ủi:
“Anh ấy tốt bụng như vậy, đối với ai cũng dịu dàng, thì chắc chắn với mình còn tốt hơn.”
Thì ra, mọi dấu hiệu đều có từ trước.
Chỉ là tôi bị cái gọi là “tình yêu” che mắt, tự mình bào chữa cho mọi hành vi bất thường của anh, dùng hai chữ “lương thiện” để dát vàng lên một sự thật méo mó.
Tôi gập nhật ký lại, bìa cứng lạnh buốt làm lòng bàn tay tê rát.