Chương 6 - Người Hiến Thận

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

4

Trời gần sáng tôi mới miễn cưỡng chợp mắt.

Giấc ngủ rất nông, những cơn mộng mị kỳ quái nối tiếp nhau, mỗi lần tỉnh dậy đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Lần cuối cùng tỉnh giấc, sắc trời ngoài cửa sổ đã xám trắng.

Tôi rửa mặt, nhìn người phụ nữ tiều tụy, tái nhợt trong gương, quầng thâm dưới mắt đậm đến đáng sợ.

Tôi vỗ nước lạnh lên mặt, bắt buộc bản thân tỉnh táo.

Ba giờ chiều nay, Bệnh viện Số Một.

Tôi không đến để gây chuyện.

Tôi chỉ cần tự mình xác nhận, tự tay bóp chết chút ảo tưởng cuối cùng mà bản thân còn đang lừa mình dối người.

Hai giờ bốn mươi, tôi đội mũ và đeo khẩu trang, ngồi ở cuối hành lang khu cấy ghép nội tạng của Bệnh viện Số Một.

Ở đây không đông, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng pha lẫn cảm giác hy vọng nặng nề.

Hai giờ năm mươi lăm, cửa thang máy mở ra.

Chu Dục bước ra.

Anh thay đồ khác, trông có vẻ mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt rất rõ, hiển nhiên là cũng không ngủ được.

Nhưng khi anh đỡ một người đi bên cạnh, động tác lại nhẹ nhàng cẩn trọng, vô cùng tập trung.

Là Trần Cảnh Ninh.

Hoàn toàn khác với hình ảnh rạng rỡ và có phần phô trương trong ký ức.

Cô ta gầy đến biến dạng, gương mặt mang sắc vàng ố không lành mạnh, mặc bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình, càng khiến người trở nên nhỏ bé trống trải.

Tóc hơi khô vàng, rũ rượi trên vai.

Cô ta hơi dựa vào Chu Dục, bước đi chậm chạp, thỉnh thoảng ho nhẹ một tiếng.

Chu Dục gần như nửa ôm lấy cô ta, cúi đầu nói gì đó bên tai, ánh mắt đầy sự dịu dàng và kiên nhẫn — thứ tôi chưa từng thấy nơi anh.

Sự dịu dàng đó, không giống tình cảm chồng dành cho vợ, mà giống sự thương xót, sự bảo vệ đầy xót xa.

Trần Cảnh Ninh ngẩng đầu, yếu ớt mỉm cười với anh, môi mấp máy nói điều gì đó.

Chu Dục lập tức gật đầu, đỡ cô ta ngồi xuống ghế, rồi nhanh chóng bước đến quầy tiếp tân, nói nhỏ với y tá.

Tôi ngồi ở góc xa, giữ một khoảng cách, lặng lẽ quan sát.

Nhìn Chu Dục chạy tới chạy lui làm thủ tục, lấy giấy tờ, vô cùng kiên nhẫn.

Nhìn Trần Cảnh Ninh thỉnh thoảng ôm hông nhăn mặt, Chu Dục liền hoảng hốt cúi xuống hỏi han.

Nhìn sự ăn ý giữa họ, nhìn sự quan tâm toàn tâm toàn ý của anh dành cho cô ta.

Thì ra, anh không vô cảm, không phải không biết dịu dàng.

Sự ấm áp, sự chu đáo, sự gánh vác của anh — vẫn luôn tồn tại — chỉ là chưa từng dành cho tôi.

Anh để dành hết cho người vợ cũ đã từng phản bội anh, giờ đang cần anh cứu vớt.

Một tình yêu vĩ đại biết bao.

À không, có lẽ không phải tình yêu.

Mà là thương hại, là áy náy, là trách nhiệm, là sự cảm động tự xây dựng mang tên “lương thiện”.

Dù là gì, cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa rồi.

Cửa phòng đánh giá mở ra, y tá gọi tên Trần Cảnh Ninh.

Chu Dục lập tức đỡ cô ta đứng dậy, từng bước đưa vào bên trong.

Cánh cửa khép lại, cắt đứt họ với thế giới bên ngoài.

Tôi đứng dậy, chân hơi tê.

Ánh mắt cuối cùng dừng lại trên cánh cửa đóng chặt, rồi xoay người rời đi.

Ra đến cổng bệnh viện, không khí lạnh luồn vào buồng phổi, tôi hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra.

Tôi lấy điện thoại ra, bật máy, tìm đến số điện thoại đã lưu sẵn từ tối qua bấm gọi.

“A lô, xin chào, đây có phải Văn phòng luật Minh Khải không? Tôi muốn tư vấn về vấn đề ly hôn.”

Luật sư họ Trình, giọng truyền qua điện thoại dứt khoát, điềm tĩnh, không dư thừa cảm xúc.

Nghe xong lời kể sơ lược đến mức gần như vô cảm của tôi, anh chỉ hỏi vài vấn đề then chốt: xác định tài sản trước hôn nhân, chứng cứ trả nợ chung sau cưới, lịch sử chuyển tiền lớn liên tục, và đối phương có thừa nhận các hành vi liên quan hay chưa.

“Cô Giang, tình huống của cô có thể thuộc về che giấu nghiêm trọng trong hôn nhân và xâm phạm quyền lợi vợ/chồng. Thu thập bằng chứng là mấu chốt. Nếu tiện, tôi đề nghị cô đến văn phòng sớm để trao đổi chi tiết.”

Tôi nhìn ra bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ khách sạn, gật đầu đồng ý.

Cúp máy, màn hình nhảy lên vài tin nhắn mới.

Lần này là từ mẹ anh — người mẹ chồng cũ của tôi.

“Tiểu Du à, có chuyện gì thế con? Tiểu Dục gọi điện về khóc suốt, nói con đòi ly hôn? Vợ chồng nào chẳng cãi vã, đừng làm to chuyện. Nghe lời mẹ, về nhà trước đi, mẹ nấu ít món ngon cho, rồi nói chuyện tử tế.”

“Tiểu Dục nhà mẹ nó mềm lòng, đôi khi hồ đồ, nhưng con là vợ, phải bao dung. Mẹ cũng biết chút chuyện về Trần Cảnh Ninh, là nghiệt duyên, nhưng không thể để người ta chết được, đúng không? Nó cũng bất đắc dĩ.”

“Về đi con, được không? Mẹ biết con tủi thân, nhưng về đi, cả nhà mình ngồi lại nói cho rõ là được mà.”

Tôi nhìn ba chữ “cả nhà mình” trên màn hình, dạ dày bỗng cuộn lên từng cơn.

Bao dung.

Bất đắc dĩ.

Cả nhà.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)