Ba năm sau khi ra tù, tôi trở thành người g.iế/t cá nóc giỏi nhất chợ hải sản.
Khi Phó Hàn Châu – chồng cũ của tôi – dắt con trai tới, tôi đang quỳ dưới đất, dùng đôi tay từng gãy đốt ngón để móc mang cá.
Anh ta bịt mũi con, như thể tránh thứ gì dơ bẩn:
“Đổi người khác giết đi, người đàn bà này bốc mùi cá chết, sẽ làm hỏng sashimi vợ tôi muốn ăn.”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt anh ta dừng lại nơi vết sẹo cũ trên mu bàn tay tôi, đột nhiên khựng lại.
“Nam Âm? Năm đó tôi chẳng phải đã để người mở cho cô một con đường sống sao? Sao lại tự để mình sa đọa đến mức này?”
Anh ta dừng một chút, lại dùng cái giọng cao cao tại thượng như sáu năm trước:
“Những năm qua chắc cô đã khổ lắm nhỉ?”
Tôi không trả lời, chỉ cúi đầu.
Nhẫn nhịn cơn đau ở ngón tay, dùng ngón trỏ vẹo vọ ấy thành thạo móc ra túi độc.
“Làm cá năm mươi, cắt sashimi hai trăm.”
Tôi đẩy phần cá đã xử lý xong tới trước mặt anh ta, giọng khàn đặc, không nghe ra chút cảm xúc nào:
“Anh này, quét mã hay tiền mặt?”
Bình luận