Chương 7 - Người Giết Cá Nóc

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi trở thành hy vọng duy nhất.

Hôm đó, tôi đứng bên ngoài cửa sổ phòng hồi sức tích cực.

Nhìn đứa con do tôi mười tháng mang thai sinh ra, lúc này trên người cắm đầy ống dẫn, thân thể nhỏ bé co rúm lại.

Sau khi Thẩm Thanh Uyển bị bắt, cuối cùng thằng bé cũng biết được sự thật.

Biết được người dì từng cưng chiều nó là kẻ lừa đảo, biết được người bán cá bị nó ghét bỏ mới là mẹ ruột của nó.

Thằng bé đã tỉnh lại một lúc, và nhìn thấy tôi ngoài cửa sổ.

Qua lớp kính, nó mấp máy môi, nước mắt trào ra từ khóe mắt.

Tôi nhìn ra được khẩu hình của nó, nó gọi là:

“Mẹ.”

Tôi nhìn nó, lòng bàn tay bắt đầu rịn mồ hôi, nhưng tôi không bước vào.

Phó Hàn Châu quỳ dưới chân tôi, tóc anh ta bạc trắng chỉ sau một đêm, cả người như già đi mười tuổi.

“Nam Âm, tất cả đều là lỗi của anh.”

“Tiểu Bảo vô tội, nó là máu thịt do em mang nặng đẻ đau mười tháng mà sinh ra.”

“Anh xin em, cứu lấy nó đi.”

“Chỉ cần em chịu cứu nó, em muốn gì anh cũng cho. Mạng anh cho em, cả tập đoàn Phó thị cũng là của em.”

Anh ta vừa dập đầu, vừa níu lấy ống quần tôi mà cầu xin.

Trán đập xuống sàn gạch, máu chảy không ngừng, các bác sĩ y tá xung quanh đều đỏ hoe mắt.

Tôi cúi đầu nhìn người đàn ông đang hèn mọn đến tột cùng này.

Tôi nhớ lại bảy năm trước, trong lễ cưới, anh ta từng đầy khí thế, nắm tay tôi thề sẽ bảo vệ tôi cả đời.

Nhớ lại sáu năm trước, bên ngoài phòng mổ, chính anh ta đã đẩy tôi xuống địa ngục, thật nực cười.

“Cứu nó?”

“Tôi biết trẻ con vô tội, con trẻ như tờ giấy trắng.”

“Nhưng Phó Hàn Châu, chính vì nó vô tội, nên những gì các người làm càng khiến người ta ghê tởm.”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, bước từng bước lại gần, trút hết những chất vấn đã đè nặng trong lòng bấy lâu:

“Những năm qua tại sao các người chưa từng nói cho nó biết sự thật? Dù chỉ một lần?”

“Dựa vào đâu mà để Thẩm Thanh Uyển tẩy não nó? Dựa vào đâu mà để cô ta dạy nó thành con dao đâm vào tôi?”

“Nó trong tiệc sinh nhật đập bánh kem vào tôi, chửi tôi là người tù tội, gọi tôi là kẻ xấu… thì anh đang làm gì?”

“Anh đang đau lòng vì Thẩm Thanh Uyển bị hoảng sợ, anh đang trách tôi không hiểu chuyện.”

Tôi chỉ vào đứa trẻ trong phòng bệnh, cười lạnh:

“Chính anh là người đã chặt đứt tình mẫu tử cuối cùng giữa tôi và nó, khiến nó xem mẹ ruột là kẻ thù.”

“Bây giờ, anh lấy tư cách gì, bảo tôi đi cứu đứa trẻ căm ghét tôi đến tận xương tủy?”

Phó Hàn Châu run lẩy bẩy, khóc không thành tiếng.

“Xin lỗi… xin lỗi…”

Tôi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

“Được thôi.”

“Tôi sẽ cứu nó.”

Phó Hàn Châu ngẩng phắt đầu dậy, trong mắt bùng lên sự vui mừng cực độ.

“Nam Âm, cảm ơn em, cảm ơn em!”

“Đừng vội cảm ơn, tôi có điều kiện.”

“Tôi cứu nó, là để dùng giọt máu tủy này, cắt đứt hoàn toàn sợi dây huyết thống cuối cùng giữa chúng ta.”

Tôi lấy từ ngực áo ra một tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn, ném xuống trước mặt anh ta.

“Ký vào đi.”

“Sau khi ca phẫu thuật kết thúc, tôi sẽ xuất ngoại.”

“Từ nay về sau, anh và con trai anh, cả đời này, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

“Nó sống hay chết, từ nay về sau không liên quan gì đến tôi.”

Phó Hàn Châu nhìn chằm chằm vào tờ “Giấy cắt đứt quan hệ”, tay run đến mức không cầm nổi bút.

Anh ta run rẩy ký tên mình vào, nghẹn ngào nói:

“Được… anh đồng ý với em, chỉ cần em cứu nó, anh sẽ không bao giờ làm phiền em nữa.”

10

Ca phẫu thuật được ấn định sau ba ngày.

Mấy ngày này, Thẩm Thanh Uyển phát điên trong trại tạm giam.

Cô ta giả điên giả dại để trốn tránh xét xử, thậm chí còn mưu đồ thuê người bắt cóc Tiểu Bảo làm con tin cuối cùng.

Nhưng Phó Hàn Châu không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào, anh ta đích thân nộp hết toàn bộ chứng cứ, bao gồm cả đoạn ghi âm năm xưa hãm hại tôi vào tù.

Anh ta còn cố tình dặn người trong đó, sắp xếp để Thẩm Thanh Uyển vào đúng phòng giam năm xưa tôi từng ở.

Nghe nói ngày đầu tiên cô ta vào đó, đã bị đánh gãy tay phải, ngồi trong nhà vệ sinh rên rỉ cả đêm.

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không lệch một ly.

Ngày phẫu thuật, là một ngày hiếm hoi có nắng đẹp.

Tôi nằm trên bàn mổ, thuốc gây mê từ từ chảy qua tĩnh mạch.

Trên chiếc giường nhỏ bên cạnh, là Tiểu Bảo đã cạo trọc đầu.

Thằng bé quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt đẫm lệ.

“Mẹ…”

“Con xin lỗi… con yêu mẹ…”

“Mẹ ôm con được không?”

Nhưng tôi chỉ nhắm mắt lại, không chút hồi đáp.

Nỗi đau lớn nhất là khi trái tim đã chết, đến hận cũng không còn, thì làm gì còn chỗ cho tình yêu?

“Bắt đầu đi.”

Ca phẫu thuật rất thành công, tế bào gốc được truyền vào cơ thể Tiểu Bảo, tình trạng sinh lý bắt đầu chuyển biến tốt.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)