Chương 18 - Người Đứng Giữa Hai Thế Giới

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“À đúng rồi , có anh Bách ấy , anh ấy hay đi làm trên thị trấn lắm, em nhờ anh ấy đi .” Phát Tài nhiệt tình rung lắc chủ nhân của cái võng đang đong đưa.

Quỳnh Thi còn nhớ câu nói của Nghiêm Bách rất rõ.

Tránh xa ông đây một chút.

Cô xụ mặt, giọng nói đầy buồn bã: “Dạ thôi, để em đi nhờ người khác.”

Người trên võng không biết là ngủ thật hay ngủ giả, đôi mắt rất tỉnh, vẻ mặt khó chịu y như bị đ.á.n.h thức, anh tán tờ báo vào đầu Phát Tài, giọng lạnh lùng: “Làm cái ch.ó gì?”

“Em gái muốn nhờ anh chở đi công việc.”

Nghiêm Bách dời mắt sang, giọng không chút nhiệt độ: “Nếu muốn đi thị trấn thì ba giờ chiều.”

Vẻ mặt Phát Tài vô cùng chê bai miệt thị.

Thế là nãy giờ nghe lén đó hả.

Quỳnh Thi nghe giọng anh liền biết là không tình nguyện, nhưng hiện tại cô rất gấp cho nên nói câu cảm ơn rồi tức tốc về nhà. Nghiêm Bách vẫn còn nhìn nơi Quỳnh Thi vừa đứng , sắc mặt lạnh tanh khó hiểu, không biết anh đang nghĩ gì trong đầu mà lặng thinh như vậy .

Phát Tài ngồi bẹp xuống đất, nét mặt mâu thuẫn: “Em hỏi anh nè rốt cuộc hai người bị cái quái gì vậy ?”

“Một người trốn một người tránh, cứ như người dưng ấy .”

“Lúc trước còn tốt biết bao nhiêu, còn bây giờ…”

“Câm miệng cho tao.”

Phát Tài lập tức ngậm chặt miệng, thấy sắc mặt Nghiêm Bách còn tệ hơn vừa rồi , cậu ta biết lúc này mình nên rời đi .

Đúng ba giờ chiều không dư một phút nào, Quỳnh Thi niết dây quai cặp, lâu rồi Phú Quý mới có thể đùa giỡn với Quỳnh Thi cho nên rất hăng, cứ đứng lên nhảy rồi bắt tay. Cô cười khẽ, xoa xoa cái đầu nó.

Cánh cửa kia mở ra , Nghiêm Bách xuất hiện, nụ cười của Quỳnh Thi nhanh chóng phai đi . Trong lòng anh mất mát hụt hẫng vô cùng, nhưng cục diện này là do một tay anh gây nên.

Anh trầm giọng lên tiếng: “Đi thôi.”

Quỳnh Thi ngồi sau lưng Nghiêm Bách, hai bàn tay siết chặt yên xe, có vẻ có khoảng cách trước đó nên vô cùng mất tự nhiên, cô thì sợ đụng trúng người này thì người này sẽ cáu gắt, còn người nào đó thì đang mong cầu cảm giác xưa.

Từ đình Bình An đạp xe lên thị trấn phải nói rằng rất xa, bắt xe cũng khó nhưng Nghiêm Bách vẫn đèo cô chạy vù vù về phía trước , không có dấu hiệu mệt mỏi nào.

Vừa xuống xe, Quỳnh Thi đã tạt cho anh một gáo nước lạnh: “Cảm ơn anh đã không ngại đường xa đèo em tới đây.”

“Anh có việc thì cứ làm đi , lát em thuê xe về.”

Cổ họng Nghiêm Bách cứng ngắc, muốn nói nhưng lại không thể thốt ra được từ nào.

Quỳnh Thi đã đuổi như vậy rồi , cũng không còn cách nào khác để ở lại . Anh ho khan nói : “Bên đường có xe ôm, nói địa chỉ thì người ta sẽ đưa em về.”

“Một chuyến đi giá ba mươi nghìn, nếu người ta chặt c.h.é.m thì cứ dứt khoác rời đi .”

Cô nhăn mày: “Vậy phải đi bộ về sao ?”

“Từ chối xong thì người ta sẽ tự nói giá gốc thôi.” Nói xong, anh rũ mắt nhìn gương mặt ngây ngô chưa hiểu sự đời của cô, cảm thấy cô nhóc này chỉ cần vài lời qua loa đã bị dụ, xong rồi sẽ rưng rưng nước mắt, nghĩ đến cảnh đó anh liền ngứa ngáy trong lòng. Cho nên, anh lại bổ sung thêm một câu:

“Tốt nhất là đừng mềm lòng, nếu không mất tiền như chơi.”

“Em nhớ rồi , cảm ơn anh Ba… cảm ơn anh .” Từ ‘Bách’ cô vội nuốt lại , bây giờ hai người họ đâu có thân thiết gì, anh còn không thèm đếm xỉa với cô, lúc trước thì bảo rằng nói chuyện phải nhìn mặt nhau , như vậy mới phải phép lịch sự, còn bây giờ cứ nhìn ra ngoài đường.

Anh đang nói chuyện với cọng cỏ cây hoa nào vậy ?

Em gái Quỳnh Thi có rất nhiều bất mãn trong lòng đó nha!

Nghiêm Bách đi rồi , Quỳnh Thi đi vào cây ATM rút tiền cũ kỹ, cũng may làm ngân hàng quốc dân, chứ mà làm ngân hàng khác chắc kiếm tới sáng.

Rút hết tiền trong tài khoản. Không hiểu sao gần đây ba lại không chu cấp phí sinh hoạt cho cô nữa, mọi sinh hoạt mấy tháng qua đều là tiền mặt cô để dành được . Bây giờ tiền mặt cũng cạn kiệt cho nên cô dứt khoác rút hết thẩy, đỡ mắc công phải chạy lên thị trấn lần nữa.

Cô gái nhỏ tuổi loay hoay bỏ tiền vào balo, một thanh niên cao gầy mặc đồ đen chạy tới giật lấy balo màu trắng bỏ chạy, Quỳnh Thi bị người nọ hất văng té ngã xuống đất, cô hốt hoảng lòm còm bò dậy, vừa chạy vừa hô hoán.

“Cướp!”

“Ăn cướp!”

“Đứng lại , cứu với, có ăn cướp!”

Tên ăn trộm chạy về phía trước , cách xa cô gái ở đằng sau mấy chục mét. Ngoảnh mặt lại nhìn , hắn vô cùng đắc ý mà giơ tay vẫy vẫy Quỳnh Thi, chọc cô tức trước . Không hiểu sao mà khoảnh khắc hắn đưa tay lên vẫy, hai mắt cô gái kia bỗng mở to, hắn thả chậm tốc độ, nào ngờ vừa quay mặt lại thì một cú đ.ấ.m bất thình lình giáng vào mặt khiến hắn chao đảo. Sau đó, hắn bị đập không thương tiếc, ôm đầu la làng: “Con đ* mẹ mày, mày là thằng ch.ó nào mà dám ngán đường tao.”

Nghiêm Bách giơ tay dọng xuống: “Tao là cha mày.”

Mỗi cú đ.ấ.m hạ xuống như muốn lấy mạng hắn , không nhân nhượng nương tay, chỉ có càng đ.á.n.h càng tuôn máu.

Đến khi tên ăn trộm ngất xỉu, Nghiêm Bách mới đứng dậy, nhặt chiếc balo màu trắng nằm dưới đất, anh phủi phủi sạch sẽ, một vài vết bùn dính lên, anh không chần chừ mà kéo áo thun lau sạch sẽ.

Quỳnh Thi chạy thụt mạng tới, thấy người ăn cướp nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự, lại thấy Nghiêm Bách sắc mặt lạnh như băng lau lau balo của mình , cô chớp mắt, không khỏi thốt hoảng, giọng run run: “Anh… đ.á.n.h c.h.ế.t người rồi hả?”

“Ờ.” Nghiêm Bách chỉ hờ hững trả lời. Nào ngờ vừa ngước mặt lên đã thấy mặt Quỳnh Thi tái mét có hai hàng nước mắt, gương mặt anh cứng đờ, hành động trả balo cũng khựng lại .

Anh quên mất, cái lá gan của tiểu thư phiền phức này siêu siêu siêu nhỏ.

Nghiêm Bách rối rắm, câu nói cũng ngắt quãng không tự nhiên: “Có g.i.ế.c người thì cũng là tôi đi tù, có đổ lỗi cho em đâu mà khóc .”

Cứ ngỡ là nín khóc cơ, ai mà có ngờ lời vừa dứt, Quỳnh Thi mếu máo khóc lớn hơn nữa.

“…” Nghiêm Bách quả thực rất dở trong việc dỗ dành, Phú Quý ở nhà mỗi khi giận dỗi anh đều văng cho cục xương, vậy là hết dỗi rồi .

Còn Quỳnh Thi… cô là con người mà!

Anh nhích người lại gần, ngập ngừng giơ tay lên, động tác lau nước mắt vô cùng lọng cọng: “Nín đi … Tôi … Tôi chỉ đùa thôi.”

Ngón tay thô ráp xoa loạn trên mặt Quỳnh Thi, cô cảm thấy đau rát cả mặt, chỉ mấy chốc mà mặt mày đỏ bừng. Nghiêm Bách đeo balo của cô lên vai, lần đầu xuống nước dỗ dành: “Đừng khóc nữa, tôi đưa em về nhà.”

Anh đưa tay kéo cô đi nhưng thiếu nữ không chịu đi , nghẹn ngào mếu máo nói : “Anh Bách, tay em đau quá đi .”

Nghe vậy , Nghiêm Bách chau mày, nhẹ nhàng nâng tay cô lên xem xem, khủy tay bị xước một đường dài. Ánh mắt sắc như d.a.o liếc nhìn tên nằm dưới đất, chân ngứa ngáy đập một phát chấn động, giọng anh không mấy vui vẻ: “Đi, chở em đi mua bông băng.”

Quỳnh Thi giờ khắc này vô cùng mít ướt, đôi mắt đáng thương nhìn Nghiêm Bách: “Em… đi không nổi.”

Nghiêm Bách rất muốn hỏi cô rằng đau ở tay thì liên quan gì đến chân, nhưng nghĩ lại cái thói vô tri và hay gài của Quỳnh Thi nên anh cũng không hỏi nữa, dù sao có hỏi thì lát nữa cũng dính bẫy. Nghĩ đến đây, Nghiêm Bách không khỏi bật cười , biết rõ cô hay gài, cũng phòng hờ trước nhưng cuối cùng anh vẫn tự nguyện nhảy vào .

Anh xoay người khụy gối, đưa lưng về phía cô: “Lên đây, anh Bách cõng em.”

Cô gái trên lưng an phận không quấy không khóc nữa, chỉ lâu lâu thút thít mấy tiếng, cổ chân thon đung đưa, trọng lượng cơ thể quá gầy, anh thấy cô còn nhẹ hơn mấy cái cần xế rau củ anh hay vác.

“Sao tự dưng lại đi rút tiền?”

“Em… em có chuyện cần dùng tiền.”

“Phát Tài nói em có chuyện khó giải quyết.”

“Đâu có đâu .” Quỳnh Thi thấy là lạ, sát mặt tới, môi ở cạnh vành tai anh , hơi ấm phả vào : “Anh nói đi công việc mà, sao lúc nãy lại đứng ở chỗ kia thế?”

Nghiêm Bách l.i.ế.m liếm môi, hơi mất tự nhiên nghiêng đầu sang hướng khác: “ Tôi … tôi đi ngắm phong cảnh.”

“Mấy cái thùng rác đó, có cái gì đẹp mà anh ngắm?” Quỳnh Thi cười khúc khít, đưa tay kéo cổ anh một cái, thủ thỉ bên tai với giọng điệu nghịch ngợm: “Anh Bách, nói dối là Diêm Vương cắt lưỡi á nha.”

“Khụ khụ khụ.” Vành tai Nghiêm Bách đỏ bừng, cố ý gằng giọng hung dữ: “Không cho phép nói chuyện!”

Quỳnh Thi nín cười : “Ồ.”

Không khí xung quanh đột nhiên chìm vào trầm mặc, thinh lặng đến mức có thể nghe được tiếng thở đều đều. Thiếu nữ ngây ngô mím môi vui vẻ cong khóe mi, thiếu niên nét mặt hung dữ giờ lại có chút ửng hồng quanh mặt.

Ngày hạn để nộp tiền cũng đã đến, từng giây từng phút trôi qua cứ như cực hình đối với Gia Chánh, mặc dù có khí phách nói rằng chuyện của mình , nhưng tình hình này không khả thi, chính cậu cũng đang run sợ. 

Một tuần trôi qua nhanh như chớp, tiền không đủ, Gia Chánh vò đầu bứt tóc đi từ trường ra . Bọn đòi nợ kia lại đứng trước trường, cậu lề mề đi qua khẩn cầu nhưng giọng nói nguyên thủy đầy ngông nghênh: “Gia hạn một tháng nữa được không ? Một tuần ông đây kiếm không đủ, ông đây không có quỵt tiền của mấy người đâu , người còn thì tiền còn, ông đây đi làm đủ tiền thì trả ngay. Còn bây giờ muốn đ.á.n.h thì đ.á.n.h lẹ rồi cút hộ ông cái.”

“…” Đám thanh niên đứng hình, ông nhỏ này nói chuyện với thái độ ngông cuồng, làm như bọn họ mới chính là người thiếu nợ không bằng. Tên đứng giữa chống hông hất càm nói : “Khỏi cần kiếm nữa, bọn này xí xóa cho mày.”

Gia Chánh vẻ mặt đầy nghi ngờ: “Tụi mày ăn giống ch.ó gì mà trở nên tốt bụng vậy ?”

“…” Nếu như cô gái xinh đẹp kia không trả hết nợ cho thằng nhóc này thì ngay từ câu đầu tiên nó đã xứng ăn đấm.

Gia Chánh gãi đầu, không hiểu sao mà số nợ khủng lồ kia biến mất. Khóe môi câu cong lên, cười ra tiếng, một tuần nay cậu không có thời gian để cười , ăn ngủ cũng không , vành mắt đen thui như đứa nghiện, giờ khắc này mới được thả lỏng, cậu nhảy cẩng lên, tiếng cười vang vọng.

Nếu đã trả hết số nợ kia thì cậu cũng không cần đau đầu nữa.

Dù sao Gia Chánh cũng chỉ là một cậu học sinh mười mấy tuổi đầu, số nợ to như vậy , bỗng dưng được xóa, tâm trạng cậu vô cùng kích động, cũng không quan tâm người trả số nợ kia . Chuyện bây giờ là cậu muốn bay về nhà nằm ngủ. 

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)