Chương 17 - Người Đứng Giữa Hai Thế Giới

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Màn đêm bao phủ dần lên con phố, ánh sáng từ cột đèn đường cũng trở nên nhạt nhòa hơn, như thể cùng chia sẻ nỗi buồn của Quỳnh Thi. Cô đứng đó, một bóng dáng nhỏ bé trong không gian rộng lớn nhưng trong lòng cô, cảm giác đau đớn và hụt hẫng trở nên to lớn và nặng nề hơn bao giờ hết.

Sự tĩnh lặng của đêm đen cùng với cảm giác tuyệt vọng lặng lẽ, khiến mọi thứ như dừng lại , chỉ còn lại âm thanh của cơn gió nhẹ thổi qua và những suy nghĩ không bao giờ có thể được thốt ra . Quỳnh Thi vẫn đứng chờ, đôi mắt cô nhìn về phía xa xăm, nơi mà hy vọng dường như đã lịm tắt, để lại một khoảng trống rộng lớn mà chính cô cũng không biết làm thế nào để lấp đầy.

Trong cái tĩnh lặng của đêm khuya, các âm thanh của phố phường dần nhạt nhòa, Quỳnh Thi vẫn đứng đó, đôi vai cô co rúm lại trong cái lạnh của đêm đen. Ánh sáng từ cột đèn đường vốn đã yếu ớt, giờ đây như một ngọn nến sắp tắt, chiếu lên gương mặt cô.

Từng phút trôi qua như kéo dài hơn bao giờ hết, Quỳnh Thi nhìn vào khoảng hư không trước mặt, cảm giác như mọi thứ đều trở nên mờ mịt và xa lạ.

Ai cũng đối xử lạnh nhạt với cô, một thân một mình sống ở một nơi xa lạ đã tủi lắm rồi . Vậy mà hết Gia Chánh đối xử cộc lốc rồi đến Nghiêm Bách dần trở nên lạnh nhạt, cô thật sự không biết đã làm điều gì mà ai cũng ghét mình , tránh xa mình .

Đường xá xung quanh trở thành những dải màu nhạt nhòa trong đêm, từng cơn gió se lạnh lướt qua nhẹ nhàng xoa dịu làn da, nhưng lại không thể xua tan cảm giác đơn độc đang ngự trị trong trái tim cô. Nhìn qua ánh sáng yếu ớt, cô có thể thấy sự phản chiếu của chính mình trên mặt đường ẩm ướt, một hình ảnh nhợt nhạt và phôi phai.

Trong lúc đó, Nghiêm Bách lẳng lặng đứng trong góc, ngay cả hít thở cũng vô cùng cẩn thận. Vốn dĩ anh muốn dứt khoát rời đi , muốn không liên quan gì đến cô cả nhưng hình ảnh cô cứ mãi vương vấn trong tâm trí như một vết hằn không thể xóa, khiến anh không thể cất bước đi .

Cả hai trầm mặc trong cái không gian vắng lặng của đêm đen, để lại trong lòng mỗi người chỉ còn là những mảnh vụn không thể chấp vá.

Mãi cho đến khi ánh sáng từ cột đèn dần mờ nhạt, sau khi đã chờ đợi một thời gian dài mà Gia Chánh vẫn không quay lại , Quỳnh Thi không thể làm gì khác hơn, dần quay lưng về phía con đường.

Giờ này còn chưa về, cậu mợ sẽ lo lắm.

Khi Quỳnh Thi bắt đầu bước đi về phía nhà mình , Nghiêm Bách ngay lập tức dắt xe theo sau , từng bước một chậm rãi, giữ khoảng cách để không làm cô chú ý. Anh chỉ muốn đảm bảo rằng cô sẽ về đến nơi an toàn .

Anh cảm thấy như mình như một người bảo vệ, chỉ lặng lẽ theo sau mà không thể bày tỏ cảm xúc của mình .

Ánh sáng từ các cửa sổ và những cột đèn đường phản chiếu trên mặt đường, tạo nên những vệt sáng. Con đường dưới chân lấp lánh ánh sáng yếu ớt, nhưng chúng chỉ là những điểm sáng mờ nhạt trong bóng tối dày đặc.

Sự tĩnh mịch khiến Quỳnh Thi càng tủi thân hơn, sóng mũi cay cay, hốc mắt nóng hổi.

Mặc dù những giọt nước mắt dù đã được lau đi nhưng nó vẫn không ngừng trực trào, càng lau lại càng tuôn. Cô cố gắng hít thở sâu để trấn tĩnh nhưng cái nghẹn ngào trong cổ họng vẫn không thể xua tan.

“Ây da, có gì đâu mà khóc .”

“Người ta không nói chuyện với mình thì thôi.”

“Mình còn Như Ánh, còn anh Phát Tài, còn bé Thu Ngân nữa mà.”

“Mình còn nhiều bạn lắm… Hu hu hu…”

Cuối cũng vẫn không ngăn được , cô mím môi khóc tức tưởi.

Đột nhiên, một làn gió lạnh thổi qua khiến cô gái co rúm người , hai tay không ngừng xoa xoa, tạo chút hơi ấm cho bản thân . Quỳnh Thi khựng lại , ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen.

“Mẹ ơi… mẹ có thấy con không ?”

“Con buồn lắm.”

“Không ai thích con cả… Ngay cả ba cũng không thương con.”

Giọng nói nghèn nghẹn nức nở vang lên trong đêm, moi trái tim Nghiêm Bách ra mà bóp nát. Anh nhói đau đến mức không thở nổi nữa.

Cô… đã không còn mẹ bên cạnh, đến nơi này bị em họ hắt hủi, bị chính anh lạnh nhạt. Đường đường là một cô tiểu thư danh giá, vậy mà cứ lẽo đẽo theo sau bọn họ bắt chuyện, ngay cả khi người ta không thèm nhìn cô lấy một lần .

Nói ra hết nỗi buồn, lòng Quỳnh Thi vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ. Không ai bên cạnh, cô phải cố gắng, phải tự mình an ủi bản thân , phải tập sống tự lập.

Khi Quỳnh Thi về đến nhà, Nghiêm Bách cũng dừng lại một khoảng cách.

Thấy cô bước vào trong nhà, anh mới an tâm. Anh biết mình không thể làm gì hơn ngoài việc lặng lẽ đứng từ xa, bảo vệ cô trong khả năng của mình .

Quỳnh Thi mở cửa bước vào , cả người rịu rã cảm giác như mình mới đi quật lộn một trận về. Căn phòng nhỏ có ánh đèn hắt hiu, đây là nơi mà Quỳnh Thi tìm thấy một chút bình yên, dù trái tim cô đầy ắp những vết thương chưa lành.

Cô ngồi yên lặng trên ghế, ánh mắt nhìn vào khoảng không trước mặt, lòng dạ dần lắng lại trong sự bình yên của căn phòng. Những giọt nước mắt đã khô lại , nhưng nỗi đau vẫn âm ỉ trong lòng ngực. Cô với tay lấy một chiếc khăn mềm, nhẹ nhàng lau sạch những dấu vết của sự thất vọng trên mặt mình .

Gia Chánh nổ lực đi làm , miễn có thời gian là trầm tư vào công việc, cậu muốn mình tự trả hết khoảng nợ đó, cậu không muốn cha mẹ phiền lòng, càng muốn chứng minh cho Quỳnh Thi thấy, số tiền đó cậu có thể trả.

Cậu đi làm thêm bất kể ngày đêm, đôi lúc còn bỏ cả tiết học. Ngày ngày đều bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi, công việc tiền nhiều thì cậu không đủ tuổi, chỉ có thể làm những công việc nhẹ, nhưng như vậy làm sao mà đủ tiền. Ba ngày nay cậu chỉ kiếm được hơn một triệu, con số mười triệu đó có thể trầy trật lắm cũng không thể.

Gia Chánh không dám nói cho cha mẹ , Quỳnh Thi thương em họ cho nên cũng không hó hé gì. Ngày thứ tư qua đi , trên đường đi học về, cô thấy một đám côn đồ lôi kéo Gia Chánh vào hẻm nhỏ, dồn ép cậu vào tường mà cả đám cùng xông vào đ.ấ.m đá, lúc đầu cậu còn kháng cự nhưng đông người thì lực cũng dần yếu đi .

Bọn họ đến để cảnh cáo cậu vụ tiền nông, phải trả nợ sớm, không có vụ nhân nhượng.

Quỳnh Thi không biết em họ đã làm gì mà để nợ nần như thế này xảy ra , hỏi cậu mà cậu cứ im im ngó lơ không trả lời.

Cô chạy tới đỡ thiếu niên đang ho khan dưới đất lên, sốt ruột lo lắng: “Chánh, em có sao không ?”

Cậu nhăn mặt, chống tay dựa vào tường, thở hổn hển: “Chưa c.h.ế.t được .”

Lại nhìn Quỳnh Thi: “Hôm nay chị quá giang anh Mập về đi , tôi đi công chuyện rồi .”

Quỳnh Thi không có ngốc mà không hiểu hai từ công chuyện là có ý gì.

Cậu em họ này của cô chính là trốn nhà đi làm thêm!

“Trưa em có về không ?”

“Không.”

Quỳnh Thi nhìn bóng lưng chập chững kia rời đi , trong lòng thập phần bất an.

Đằng xa dưới bóng cây sang lớn, sắc mặt Nghiêm Bách âm trầm khó coi, bàn tay siết c.h.ặ.t t.a.y lái, nhìn thiếu nữ ngồi sau lưng Phát Tài mà mắt phun ra lửa.

Đại ca vô cùng vô cùng khó chịu ra mặt.

Sống lưng Phát Tài lạnh toát, mặt cậu ta tái đi , miệng cười nhưng khóe môi cứng nhắc.

Cậu ta biết , sau lưng mình có người đang gương cung lên tiễn.

Chỉ cần một phát bắn, cậu có thể lìa đời.

Lộ liễu nuốt xuống ngụm nước bọt, cặp nách lạnh run. Trong đầu vẫn còn vang lên câu nói vu vơ nhưng đầy hàm ý của ai đó khi cậu ta nhận lời thỉnh cầu của Quỳnh Thi.

“Cái gì nên TRÁNH thì TRÁNH, cái gì không nên ĐỤNG cũng ĐỪNG ĐỤNG, hiểu chưa ?”

Cái yên xe đã nhỏ mà bàn tọa của cậu ta lại bự, sợ trong lúc thắng gấp, đụng phải người Quỳnh Thi, chắc cậu ta từ giã cuộc đời sớm hơn chiếc xe đạp này . Cho nên, để bảo toàn mạng sống, cậu ta nhích bàn tọa ra phía trước , có thể nói quạch tẹch là không tới nửa bàn tọa.

Mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy nồm nộp. Phát Tài đưa tay lau lau, vu vơ hỏi: “Em Thi nè sao thằng Chánh không chở em về vậy ?”

“Em ấy có việc ạ.”

“Ờ, nếu có việc gì khó nói thì tìm anh Bách á, anh ấy giải quyết nhanh gọn lẹ lắm.” Cậu ta âm thầm mở đường cho đại ca nhà mình . Bất quá, Quỳnh Thi biết rõ, chuyện này Nghiêm Bách không thể giúp được , còn nữa, anh đã không thèm để ý đến cô nữa rồi , giúp gì mà giúp, tìm anh chắc anh đ.ấ.m cô một trận vì tội làm phiền.

Lông mi dài chầm chậm rũ xuống, nhìn bàn tay của mình nắm chặt yên xe của Phát Tài. Lúc trước , anh cũng đã từng chở cô sau xe như thế này , cô cũng từng ngồi sau lưng anh , lúc đó bàn tay cô có thể níu lấy hai bên eo góc áo, khi đó anh không nói gì cả nhưng cô cảm thấy khẽ anh cứng người . 

Hai ngày kế tiếp, Quỳnh Thi tiếp tục nhìn thấy Lộ Bách bị đ.á.n.h dã man, vết bầm trên mặt đậm hơn, cậu mợ nhìn thấy nhưng cậu chỉ nói rằng tụ tập đ.á.n.h nhau . Cô đứng trước cửa phòng, đưa bông băng t.h.u.ố.c đỏ xong liền quay về phòng.

Lục lọi trong vali, một chiếc điện thoại màu trắng mà từ khi đến đây nó đã được cô chôn vùi. Quỳnh Thi nhắn nút nguồn, không lâu sau màn hình nhấp nháy hiện ra .

Cô mở thẻ ngân hàng ra , đây là thẻ ngân hàng mà ba cô đã làm cho cô. Tiền tiết kiệm nằm trong đây, bởi vì chỉ vừa mới làm thẻ được hơn nửa năm nên tiền tiết kiệm không nhiều, lúc trước cô thường bỏ ống heo, ở nhà cô đã có năm con heo to đùng nhưng đi chuyến này không tiện mang theo nên bỏ ở nhà, chỉ mang theo thẻ ngân hàng mà thôi. 

Bên trong có không ít tiền, Quỳnh Thi không ngần ngại mà đi tìm Phát Tài.

“Em muốn đi rút tiền hả?”

“Dạ, anh biết chỗ nào không ? Chở em đi với.”

Phát Tài xoa xoa đầu, ánh mắt lén lút nhìn thiếu niên mặc quần áo xốc xếch đang đung đưa trên võng, chân quá dài nên lê thê dưới đất, trên mặt úp một tờ báo, dường như đang nghỉ ngơi.

Quần rách gối, áo thun đen vừa giãn cổ lại bạc màu, lộ rõ xương quai xanh quyến rũ.

Quỳnh Thi đang rất gấp, hoàn toàn không để ý xung quanh tiệm tạp hóa nhỏ của Phát Tài còn dư một người .

“Ở đây thì không có chỗ rút tiền, chỉ có trên thị trấn mới có .” Cậu ta thành thật gãi đầu: “Thật ra anh cũng không biết đường mà đi , anh chưa bao giờ rời khỏi cái đình Bình An này .”

Nghe xong liền hụt hẫng. 

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)