Chương 16 - Người Đứng Giữa Hai Thế Giới
Ở trong căn tin trường, Phát Tài vứt chai nước xuống đất, miệng hô lớn: “Má nó, thằng khốn nạn nào dám làm em gái thằng này khóc !”
“Má nó, tới số với tao rồi !”
Nghiêm Bách: “…”
Anh rít một hơi , miệng phì phèo thổi khói thuốc, anh em bên cạnh nhí nhố xôn xao: “Anh Bách hút t.h.u.ố.c dành cho con gái hả? Chu choa mạ ơi!”
Phát Tài đang hậm hực trong người , quay sang thấy gói t.h.u.ố.c quen quen, lại nhớ Quỳnh Thi từng mua loại này . Còn nữa, lúc sáng hai con người này hơi kì kì, trong một giây lắng động, cậu ta cũng hiểu rõ được đôi phần, vác cái mặt sang to nhỏ với Nghiêm Bách: “Đừng có nói thằng khốn làm cho Quỳnh Thi khóc là anh đó nha?”
Nghiêm Bách nghiêng mặt sang, vừa mở miệng khói đã phun ngay vào mặt Phát Tài. Cậu ta húng hắng ho, lại thấy đại ca nhìn mình với ánh mắt sắc lẹm, nhướn mày lên: “Mày, nói xem?”
“!!!” Một cơn lạnh dọc sống lưng cậu ta . Phát Tài khiếp sợ.
Quá nguy hiểm!
Sắc mặt đại ca vô cùng khó coi, hầm hầm như ai thiếu nợ mấy tỷ. Học sinh vừa thấy Nghiêm Bách đã tự thân né sang một bên vì lửa giận của anh cháy quá dữ dội.
Quỳnh Thi đi vào nhà vệ sinh, trong gương là một cô gái hai mắt sưng vù, cô giật mình thon thót, không ngờ lại nhếch nhách như vậy . Nhanh chóng xả van nước, hất nước lên mặt, làm ướt cả cổ áo. Trong gương thiếu nữ xinh đẹp nhưng ánh mắt tinh nghịch đầy ánh sao trời lại ảm đạm vô cùng, cô gái tự lẩm bẩm trước gương: “Không sao không sao đâu , chiều tối mình sẽ tìm anh ấy nói chuyện lại một lần nữa.”
Chỉ được vài giây dũng cảm, sau đó cô gái lại mếu máo.
“Hu hu hu.”
“Người ta có làm gì đâu .”
“Huynh đệ tình thâm gì mà kì cục muốn c.h.ế.t…”
Nghiêm Bách đút tay vào túi quần, đứng dựa lưng bên ngoài nhà vệ sinh. Bên trong vang lên âm thanh nức nở và xài xuể, dù có chuyện buồn lòng nhưng cũng không kiềm được mà phì cười .
Anh bất lực lắc đầu, trước khi cô gái đi ra thì cũng nhanh chóng tránh mặt.
Buổi chiều, Quỳnh Thi lọ mọ đi đến nhà Nghiêm Bách nhưng bé Thu Ngân nói rằng anh đi ra chợ làm thêm rồi . Cô lon ton chạy ra chợ nhưng không thấy người đâu , lại thấy thằng em họ trời đ.á.n.h đang bị một đám thanh niên vây quanh, thái độ hung hăng, hành động thô lỗ đẩy vai Gia Chánh, nhưng cái nết cậu cũng đâu có vừa , bị đẩy một cái thì cậu đạp người ta một vố té nhào ra sau , cắm mặt xuống đất chỏng m.ô.n.g lên trời.
Sau đó, cả đám thanh niên kia ùa vào đ.á.n.h đ.ấ.m Gia Chánh như bao cát, mà cậu cũng thuộc m.á.u liều, nào chịu để yên, nâng gối thụt bụng, nhưng số lượng hai bên mất cân bằng. Hai bên múa qua múa lại cũng dần mất sức, mà cậu cũng bị suy giảm khí thế, bị một tên thụi ngay vào bụng. Cậu ôm bụng lảo đảo, trợn mắt muốn ho ra máu.
“Mẹ nó! Thằng ch.ó này , mày c.h.ế.t mẹ mày với tao.”
Thấy tình thế quá căng thẳng, Quỳnh Thi bất chấp phóng nhanh vượt ẩu chạy qua Gia Chánh đạp mấy cú vào thằng bên cạnh, cậu vùng vẫy, ngông cuồng hiên ngang chỉ vào mặt từng tên, gằn giọng: “Tụi mày yếu như sên, cả đám nhào dô một lượt cho ông giải quyết nhanh gọn lẹ cái.”
Đám kia bị c.h.ử.i muốn thúi mặt, bừng lửa muốn xông vào thì từ đâu xuất hiện một cô gái thấp bé xông ra , dang tay ra hung hăng nói : “Ỷ đông h.i.ế.p yếu là loại hành động không nghĩa khí!”
Xù lông giận dữ giống như con mèo bị giẫm phải đuôi vậy , nhưng có gì đó không đúng, giọng điệu có chút run run nha bà chị.
Gia Chánh cũng bất ngờ, cậu trố mắt: “Đâu ra vậy ?”
Cậu nhìn Quỳnh Thi tức giận xù lông, rõ ràng sợ mà vẫn cương quyết đứng ra bảo vệ cậu .
Nghe cho kỹ đi , giọng nói đó sắp khóc tới nơi rồi , ở đó mà ‘ỷ đông h.i.ế.p yếu’.
“Ai tới nữa đây? Gia Chánh mày thiếu nghĩa khí nam nhi thật đó, con trai đâu không dẫn tới mà lôi đứa con gái trói gà không chặt đến đây, khinh thường tụi này à ?”
Gia Chánh kéo vai Quỳnh Thi, ngữ khí trượng nghĩa: “Đây là chuyện của đàn ông con trai, chị mau đi về đi !”
Nào ngờ Quỳnh Thi quay sang vuốt tóc cậu như vuốt đầu mèo: “Em Chánh yên tâm đi , chị là bậc bề trên , nhất định sẽ làm chủ cho em.”
Gia Chánh: “…” Ai cần? Ai biểu? Ai mượn!
“Là chị mày à ?”
Quỳnh Thi gật đầu: “ Đúng rồi .”
“Ha, vậy thì tiện thể nói luôn. Thằng này nó thiếu nợ tụi này ba triệu, nếu tuần sau còn không trả thì chuẩn bị làm ăn đập đi .”
Não cô nổ bùm bùm, cứng nhắc quay đầu nhìn em họ mình với vẻ mặt không thể tin được : “Họ nói là thật hả Chánh?”
Gia Chánh mím môi.
Câu trả lời quá rõ ràng.
“Chuyện của tôi , tôi sẽ giải quyết.”
Quỳnh Thi kéo tay cậu đứng sang một bên, thấp giọng thầm thì.
“Cậu mợ mà biết , sẽ đ.á.n.h em c.h.ế.t đó Chánh!”
“Chậc.” Cậu khó chịu: “Thì tôi mới nói là chuyện của tôi , tự tôi chịu. Chị đừng có mà về nhà bép xép với cha mẹ tôi .”
“Ba triệu lận đó, em định như nào?”
Gia Chánh ghét nghe mấy câu như vậy , cậu biết số tiền đó không nhỏ nhưng đừng nói theo kiểu cậu sẽ không làm ra được số tiền đó.
“Kệ tôi , chị quản làm cái gì.” Cậu quay mặt đi , hơi bức xúc với câu nói của Quỳnh Thi, nó giống như khinh thường cậu không làm ra tiền vậy .
“Chị về đi .” Gia Chánh đẩy cô ra , Quỳnh Thi muốn nói gì đó nhưng bị ánh nhìn sát khí của cậu làm cho ngậm miệng.
Quỳnh Thi không dám về, sợ Gia Chánh có chuyện gì thì người làm chị như cô biết ăn nói với cậu mợ ra sao .
Trong lòng rối rắm bất an không ngừng, trời tối dần rồi nhưng Gia Chánh vẫn chưa trở về. Cô đứng gần cây cột đèn, ánh sáng nhạt nhòa phủ lên đôi vai bé nhỏ, đôi mắt to tròn lộ vẻ sốt ruột. Lúc chiều cô không cảm thấy lạnh nhưng bây giờ thì có , áo thun mỏng không đủ ấp, cô run rẩy ôm chặt hai tay, hà hơi vào ngón tay lạnh cóng.
Quỳnh Thi rùng mình .
Trong ánh đèn đường mờ nhạt, Quỳnh Thi đứng một mình , ánh sáng nhè nhẹ bao phủ lên vai cô, tạo thành một quầng sáng lờ mờ xung quanh. Bầu trời đêm se lạnh, từng cơn gió nhẹ lướt qua khiến cô khẽ rùng mình . Cô ôm lấy cánh tay mình , những ngón tay co quắp trong làn không khí lạnh lẽo, gương mặt cô hơi nhợt nhạt và buồn bã. Đôi mắt cô long lanh, tựa như những viên sao lấp lánh giữa bầu trời đêm, nhưng ánh sáng trong đó giờ đã hắt hiu, nhuốm màu thất vọng.
Tám giờ tối, Nghiêm Bách làm việc xong liền đạp xe đạp về.
Trên con đường đất đá gập ghềnh, một chiếc xe đạp chầm chậm tiến tới. Cả người anh đều tràn đầy mệt mỏi sau một ngày làm việc.
Trong tiếng gió lạnh, có âm thanh vi vu.
Ánh mắt vô tình rẽ sang hướng bên trái, khi ánh đèn từ cột đèn đường chiếu sáng, anh bỗng thấy hình bóng của Quỳnh Thi đứng đó.
Một khoảnh khắc, trái tim Nghiêm Bách bỗng thắt lại . Dưới ánh đèn lờ mờ thấy được một cô gái không ngừng dậm chân hà hơi , lạnh run người . Nghiêm Bách kinh ngạc thắng xe gấp, tiếng két vang dài và rõ lớn, người con gái bên kia cũng nhìn về phía bên này .
Cô gái trước mặt anh , với vẻ đẹp rạng ngời nhưng lại cô đơn và yếu đuối, khiến anh cảm thấy sự mâu thuẫn trong lòng mình .
Hai ánh mắt chạm nhau , hai con tim cũng lỡ một nhịp.
Hai người chỉ cách nhau một đường lộ hẹp bốn mét, nhưng đó là một khoảng cách không thể vượt qua bằng lời nói . Nghiêm Bách cảm nhận được sự bối rối cồn cào trong lòng mình . Những từ ngữ bỗng trở nên nặng nề, mắc kẹt nơi cuống họng, chẳng thể phát ra ngoài.
Quỳnh Thi nhìn thấy anh , đôi mắt cô bừng sáng như sao trời vừa được tìm thấy giữa đêm tối. Ánh mắt to tròn ngây thơ soi thẳng vào mắt anh , vành mắt ấy đỏ bừng, có sự sốt ruột bất an, như một con thỏ vừa thoát khỏi mũi tên thợ săn. Nghiêm Bách trực chờ, không biết nên đi hay ở lại .
Cách xa nhau chỉ bốn mét, lại tựa như bốn mùa quanh năm.
Trong mắt Quỳnh Thi lúc này có biết bao hy vọng, như ngọn đuốc vừa bừng sáng, lấp lánh cả một vùng trời. Khoảng một lúc rất lâu sau đó, Quỳnh Thi cong khóe môi, vừa mở miệng gọi tên thì người kia đã di chuyển bánh xe và rồi vụt mất khỏi tầm nhìn của cô. Ngay khoảnh khắc Nghiêm Bách lướt qua mà không quay lại , niềm hi vọng và ánh sáng khát khao trong đôi mắt Quỳnh Thi ngay lập tức bị dập tắt trong thô bạo.
Cảm giác hụt hẫng như một cơn bão quét qua cuốn đi mọi ánh sáng và niềm tin trong đôi mắt. Gương mặt Quỳnh Thi bị đóng băng, những giọt nước mắt lăn dài trên má, tạo nên những vệt sáng lấp lánh giữa bóng tối, như những tia sáng cuối cùng trước khi bị bóng đêm nuốt chửng.
Khoảnh khắc đó, chôn vùi mọi cảm xúc trong lòng Quỳnh Thi, khiến cô đứng c.h.ế.t lặng, đôi mắt đẫm lệ hướng về phía anh như chờ đợi điều gì đó không bao giờ đến.
Đáng tiếc, người đó đi mà không quay đầu lại .
Bóng lưng Nghiêm Bách khuất dần phía cuối con đường, không khí xung quanh Quỳnh Thi dường như trở nên nặng nề hơn, lạnh lẽo hơn. Ánh đèn từ cột đèn đường vẫn không ngừng nhấp nháy, như những ngọn nến nhỏ cố gắng chiếu sáng trong màn đêm u ám. Cô đứng đó, những cơn gió nhẹ dường như chẳng thể xua tan được cái lạnh đang xâm chiếm tận cùng trong lòng cô.
Quỳnh Thi không còn thấy rõ hình dáng của Nghiêm Bách nữa, chỉ còn lại sự vắng lặng của phố phường ban đêm. Cô đưa tay lên, vẽ những vòng tròn nhỏ trong không khí, như đang tìm cách làm dịu đi nỗi buồn đang quấn quýt quanh trái tim mình . Từng giọt nước mắt dần đông lại trên khóe mắt, cô gạt chúng đi một cách vô thức, nhưng chẳng thể nào ngăn nổi sự tê tái từ bên trong.
Sự cô đơn bao trùm, giống như một lớp sương mù dày đặc, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo và xa lạ.
Trong lúc đó, Nghiêm Bách tiếp tục đạp xe về phía nhà mình . Mặc dù có thể quên đi hình ảnh trước đây của Quỳnh Thi, nhưng tâm trí anh vẫn còn bị ám ảnh bởi cảm giác nặng nề vừa rồi .
Mỗi vòng đạp xe là một vòng lặp của suy tư và tự hỏi, giống như anh vừa vứt bỏ một thứ rất quan trọng trong đời mình . Nghiêm Bách đạp xe chầm chậm trên con đường quen thuộc, nhưng tâm trí anh hoàn toàn không yên ổn .
Dù đêm khuya đã lặng lẽ bao phủ mọi thứ, lòng anh lại như một cơn bão không ngừng dâng trào. Khi xe đến gần một góc tối vắng vẻ bên đường, sự cồn cào trong lòng trở nên quá sức chịu đựng. Anh quẹo cổ xe, dừng lại rồi đứng yên ở đó, ánh mắt tập trung vào bóng dáng nhỏ bé của Quỳnh Thi đang đứng dưới ánh đèn đường. Anh nhìn thấy cô vừa cô đơn và yếu đuối, khung cảnh này khiến trái tim anh như bị xé rách ra , rỉ từng giọt m.á.u nhỏ.
Nghiêm Bách cố gắng kiềm chế bản thân không được đến gần cô, chỉ cần đứng một góc lẳng lặng nhìn cô là đủ rồi .
Đôi chân anh rất muốn chạy về phía cô nhưng cảm giác tự ti như một rào cản không thể vượt qua đó là lý do khiến anh chùng bước, mặc dù trước đây anh là một người tàn bạo, mạnh mẽ đến mức vượt qua khỏi độ tuổi, giờ đây lại chịu thua trước tự ti của chính mình .