Chương 15 - Người Đứng Giữa Hai Thế Giới

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Đêm nay phải cho thằng đó một trận nên thân , để cơn tức này ở trong lòng chắc đêm nay khỏi ngủ.

“Thu Ngân, em chạy qua nhà bác Lưu, bảo anh Chánh ra đầu ngõ gặp anh .”

Đỉnh đầu nhỏ ra sức gật mạnh: “Dạ dạ .”

Bóng dáng nho nhỏ vụt chạy trong tích tắc, Nghiêm Bách ngồi xuống, nhai ngấu nghiến, phải ăn nhiều vào để đ.á.n.h cho có lực một chút.

“Ê, Quỳnh Thi.”

Cô giận dữ lắm rồi , không thèm nghe Gia Chánh gọi, cứ đi về phía trước như chưa nghe thấy gì.

“Đứng lại .”

“…”

“ Tôi gọi cô đó Quỳnh Thi!”

Giọng điệu cậu lúc này vô cùng cáu, Quỳnh Thi cũng giận không kém, cô quay người , nhìn thẳng vào mắt cậu , nói : “Gia Chánh, nói chuyện với người có vai vế lớn hơn mình thì phải xưng hô đúng mực. Nếu em còn nói chuyện như vậy , chị sẽ mách cậu mợ.”

Tính tình Quỳnh Thi rất dễ chịu, cho dù trước đây bị cậu làm khó đủ điều cũng chưa từng gọi thẳng họ tên như vậy , lúc nào cũng gọi ‘em Chánh em Chánh’ thân thương biết bao. Vậy mà cậu em họ này cứ mở miệng là gọi tên cúng cơm của cô, đôi khi cô lại cho rằng mình là con gái lớn của Gia Chánh chứ không phải chị họ.

Gương mặt Gia Chánh cứng ngắt như bị xịt keo, cũng chột dạ , giọng cậu mềm mỏng hơn: “Chuyện lúc chiều tôi có hơi hung hăng...”

Cậu lúng túng bẻ bẻ ngón tay, rồi lại gãi gãi lưng, làm những hành động rất kỳ khôi.

Quỳnh Thi ngạc nhiên, cô to mắt nhìn : “Chánh, em đang… xin lỗi chị hả?”

Gia Chánh lảng tránh, cậu đút tay vào túi quần, lọ mọ đi vào bếp.

Cô gái đứng bên ngoài, vẻ mặt hân hoan.

Quả thật tính cô rất dễ chịu, mới có một câu nói mà đã hết giận ngay, nhưng vị đại ca nào đó thì không có bỏ qua dễ dàng như vậy .

Trong bóng đêm bao phủ, ngõ Dân An vang lên tiếng hự hự đ.á.n.h nhau chấn động. Nghiêm Bách dồn Gia Chánh vào vách tường phía sau , tóm lấy cổ áo cậu gằn giọng: “Mẹ nó, mày dám đánh!”

“Quỳnh Thi mà mày cũng dám đánh!”

Trên gương mặt Gia Chánh bị bầm dập, khóe môi bị đ.á.n.h đến rách tươm, vô cùng chật vật. Cậu thở hổn hển cười , thì ra là vậy , cuối cùng cũng đã sáng tỏ.

“Thì ra , anh thích Quỳnh Thi.” Cậu cười châm chọc.

Như chọc vào tim đen, ánh mắt Nghiêm Bách thoáng bối rối, anh không trả lời, trái lại Gia Chánh cười to, cậu nói đúng rồi .

“Anh hẹn tôi ra đây chỉ để xả cơn giận thay Quỳnh Thi đúng không ?”

Chàng trai nhướn mày: “Thì sao ?”

“Nghiêm Bách, thiên kim tiểu thư như Quỳnh Thi, anh không có xứng.”

“Anh có biết gia cảnh của chị ta lớn tới mức nào không ?”

“Bán cả cái thị trấn này cũng không bằng cái khóe chân nhà họ Lộ. Anh nghĩ anh sánh được hả Nghiêm Bách?”

Lời nói của Gia Chánh cứ như gáo nước tạt thẳng vào mặt anh .

Anh buông tay, cơ thể kiệt quệ của Gia Chánh tuột xuống.

Nghiêm Bách không nói gì, quay lưng rời đi , bỏ mặt tiếng cười chế giễu của Gia Chánh ở phía sau .

Ở căn nhà cũ kỹ chật hẹp nhất trong ngõ, một thiếu niên ngồi lặng lẽ trên sàn nhà xi măng lạnh, mái tóc rối bù dính mồ hôi và bụi bặm. Ngôi nhà chỉ có vài mét vuông, vách tường tráng bằng xi măng tróc lở. Không khí bên ngoài nặng nề, màn đêm bao phủ, bầu trời phủ đầy sao nhưng vẫn không đủ để làm sáng lên cảm giác u uất mịt mù trong lòng.

Nghiêm Bách lặng lẽ ngước nhìn bầu trời, đôi mắt ấy lạc lõng, đầy vẻ mệt mỏi và cô độc. Những vì sao lấp lánh trên cao, nhưng không một ánh sáng nào có thể xua tan cảm giác tăm tối đang đè nặng lên lòng. Trong đầu Nghiêm Bách chỉ toàn là hình bóng Quỳnh Thi, một cô gái nhiệt tình có gia cảnh tốt , người đứng cạnh cô ắt hẳn phải là người tài giỏi lắm mới xứng đáng với hào quang ấy . Quỳnh Thi có mọi thứ mà anh không thể với tới.

Một gia đình hạnh phúc.

Một cuộc sống sung túc giàu sang.

Và tất nhiên, phải là một người hoàn hảo xứng đáng đứng bên cạnh cô.

Ánh sáng bên ngoài, vầng trăng rọi xuống, phản chiếu trong đôi mắt muộn sầu.

Giờ khắc này , anh không thể không so sánh mình với Quỳnh Thi, cảm thấy bản thân như một phần của thế giới khác, không chung một thế giới mà cô đang sống. Gia cảnh của anh chỉ là một mảnh ghép nghèo nàn, với chiếc giường cũ kỹ và những đồ vật hỏng hóc. Mỗi lần nhìn thấy căn nhà đơn sơ này , anh cảm giác như mình đang đứng ở một thế giới tách biệt, mọi thứ đều không thể đặt lên bàn cân với sự giàu sang của nơi này .

Cảm giác tự ti dâng lên trong anh như một cơn sóng lớn, là bão tố cuốn trôi hết mọi niềm tin và hy vọng anh cố gắng chấp vá. Nỗi lo lắng và bân khoăn không ngừng giằng xé tâm trí, anh ôm đầu gục xuống chân mình .

“Nghiêm Bách, thiên kim tiểu thư như Quỳnh Thi, anh không có xứng.”

“Anh có biết gia cảnh của cô ta lớn tới mức nào không ?”

“Bán cả cái thị trấn này cũng không bằng cái khóe chân nhà họ Lộ. Anh nghĩ anh sánh được hả Nghiêm Bách?”

Những câu nói đó quẩn quanh trong đầu anh , là hồi chuông chấn tỉnh, cũng là một tảng băng nhấn chìm anh xuống đại dương sâu thẩm trong sự bất lực và tuyệt vọng.

Đêm càng sâu, gió thổi nhẹ qua mang theo âm thanh của sự tĩnh lặng. Nghiêm Bách chôn vùi bản thân trong bóng tối và ánh sao trời, cảm giác như mình đang bị lạc lối trong một thế giới không có lối thoát.

Tâm trạng tuyệt vọng ngay lúc này không chỉ là cơn đau của hiện tại mà còn là nỗi sợ hãi dè dặt trong tương lai. Không biết mai sau , liệu anh có đủ sức để thay đổi được điều gì, hay mãi mãi bị mắc kẹt trong cuộc sống tầm thường này .

Anh đều không có câu trả lời chắc chắn.

Ngay cả tương lai của anh , anh còn đang lênh đênh trên sông nước, huống hồ đây là một dự định lâu dài kéo tới tương lai.

Từng câu từng chữ của Gia Chánh khiến anh không tài nào phản bác được vì điều đó quá rõ ràng, gia cảnh của anh anh hiểu hơn ai khác. Mà Quỳnh Thi, từ lời nói cho đến cử chỉ đều cho thấy rõ cô là con nhà danh giá.

Còn anh , một kẻ lớn lên chợ búa làm thuê làm mướn, lương ba cọc ba đồng như anh làm sao mà xứng.

Đêm muộn rồi , ánh sao cũng dần thưa thớt, chỉ có lòng người nặng lại thêm nặng.

Một tình cảm vừa nhá nhem đã vội cất giấu nơi người không chạm cũng chẳng hay …

Sáng sớm, chợ vẫn như mọi khi mà vang lên âm thanh dân dã. Quỳnh Thi ôm giỏ đi chợ, ngồi trực chờ từ lâu, hai thiếu niên nọ dưới bến hì hục tất bậc không có thời gian nhìn về phía cô gái trên bờ. Quỳnh Thi cảm thấy là lạ, bình thường dù bận cách mấy, Nghiêm Bách vẫn nhìn về phía cô vài lần , hôm qua còn mời người ta ăn thịt nướng, vậy mà hôm nay lại làm như người xa lạ, thế mà lại bảo huynh đệ tình thâm.

Tình thâm cái nỗi gì!

Cô gái ngồi đến tê chân, đợi thiếu niên kia hoàn thành xong công việc, cô đứng dậy có hơi chao đảo, khóe môi cong cong, vẫy tay chào Nghiêm Bách.

Anh mím môi, xoay mặt đi nơi khác.

Quỳnh Thi sượng sùng rụt tay lại , chớp chớp đôi mắt nhìn bóng lưng lạnh lùng vô tâm kia .

Hụt hẫng biết bao.

Phát Tài ngửi thấy mùi không ổn , liền giơ tay đáp trả cái vẫy tay ban nãy: “Em vẫn chưa mua đồ ăn nấu cơm à ?”

“Mợ út đang ngồi nói chuyện ở đằng kia ạ.” Giọng của Quỳnh Thi cũng trầm xuống.

Phát Tài lâm vào đường cùng, không biết nói gì, không gian có phần ngượng ngùng.

Cậu ta cười hớ hớ, câu cổ Nghiêm Bách nói : “Đói quá, hay hôm nay anh khao tụi em một chầu đi .”

Cô gật gật đầu.

Nào ngờ thiếu niên nọ gạt tay cậu ta ra , vừa đi vừa lấy khăn lau mồ hôi: “Không có dư tiền.”

Phát Tài: “Thôi mà, vậy để em trả.”

“Mày muốn khao ai đó thì khao, tao không ăn.”

Nghiêm Bách trực tiếp lướt qua mặt Quỳnh Thi, cánh môi cô méo mó, thất vọng rũ xuống, dáng vẻ ngốc ngốc nhìn bóng lưng anh rời đi , tầm nhìn xuất hiện một tầng hơi nước, mếu miệng thút thít, trông vô cùng tội nghiệp. Phát Tài nhìn cảnh này , mặt đơ ra , cậu ta luống cuống không biết dỗ, chỉ đành cười gượng gạo rồi xách đ.í.t chạy theo Nghiêm Bách .

“Anh Bách, nay anh bị sao vậy ?”

Nét mặt anh hờ hững, đáp: “Bị gì là bị gì?”

“Thì anh không nói chuyện với Quỳnh Thi ấy , hai người cãi nhau à ?”

“Đâu có thân thiết gì mà phải nói chuyện.”

“???” Phát Tài c.h.ử.i thề một tiếng trong lòng: “Cái mô tê gì vậy ? Không phải bình thường anh hay bảo người ta là huynh đệ tình thâm đấy ư, bây giờ như người dưng nước lã vậy ?”

Nghiêm Bách cụp mắt yên lặng, chỉ đập một phát vào đầu cậu ta : “Ồn ào.”

Người đi rồi , Quỳnh Thi len lén vẩu môi, nước mắt rơi khỏi khóe mi, cô uất ức đưa tay xoa đôi mắt, phụng phịu thầm thì: “Tự dưng không nói chuyện với người ta .”

“Thi à , về nè con.”

Mợ út gọi một tiếng, cô lon ton chạy tới, lần này không giống lần trước mà buồn bã, lần này bà còn thấy mắt cháu gái đỏ hoe, vẻ mặt tội nghiệp.

Bà hậm hực, giọng đắng nghét: “Ai làm gì mà khóc nữa rồi , sao lần nào đi chợ cũng bị người ta ăn h.i.ế.p hết vậy . Bây về bây kêu thằng Chánh dạy cho vài chiêu, nữa gặp ai ăn h.i.ế.p thì đ.á.n.h thấy mã cha nhà nó.”

Như thường lệ, Quỳnh Thi đứng chờ ở trước cổng. Tiếng cửa lạch cạch mở ra , gương mặt đùng đùng sát khí của Nghiêm Bách làm cô cảm thấy xa cách. Quỳnh Thi đứng dịch ra sau cho anh dắt xe ra , mím cánh môi dè dặt hỏi: “Anh Bách, sáng nay anh làm sao vậy ? Sao không để ý em?”

Cô thấy Nghiêm Bách không trả lời, lại bầm lầm bên cạnh: “Sáng nay tuy anh làm em buồn, nhưng mà bây giờ em tha lỗi cho anh rồi , anh đừng bí xị nữa mà.”

Nghiêm Bách phóng ánh mắt lạnh như d.a.o qua làm cho cô gái nhỏ phải hốt hoảng, vô tội lùi về sau một bước: “Ông đây không quan tâm em giận như nào.”

“Còn nữa, từ nay về sau người nhà ai người ấy chở, ông đây không có rảnh mà làm trâu làm ngựa.”

Quỳnh Thi lùng bùng lỗ tai, cô kéo tay anh , giọng hơi run: “Anh sao vậy ?”

Hai mắt cô ngập nước, vành mắt đỏ hoe vô cùng tội nghiệp, mếu máo giữ lấy tay anh .

“Sao nặng lời với em như thế?”

Chính vì dáng vẻ này mà làm cho trái tim Nghiêm Bách thắt chặt, anh mất tự nhiên, vung tay một cái, gằn giọng:

“Tránh xa ông đây một chút.”

Nước mắt không thể kiềm được nữa, Quỳnh Thi òa khóc .

Vừa chạy xe được một mét, âm thanh nức nở ở phía sau làm tâm trạng của anh rối bời, trong khoảnh khắc ngắn ngủi anh rất muốn quay lại dỗ dành nhưng có một cổ tự ti dâng lên trong lòng. Đôi khi sự tuyệt tình mới chính là một kết cục tốt , cuối cùng anh hốt hoảng đ.â.m đầu chạy, dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi con hẻm đã khiến anh c.h.ế.t lặng, khiến tim gan ỉ ôi đau nhức.

“Nè, làm cái gì mà khóc dữ vậy ?” Gia Chánh trố mắt, phía sau lưng chở cậu bạn đi học.

Quỳnh Thi quay mặt vào vách tường, không cho bọn họ thấy cô đang khóc .

Cậu thúc giục cậu bạn xuống xe, thẳng thừng đuổi người : “Nay mày quá giang đứa khác đi .”

Cậu bạn hiểu tình hình, cho nên cũng nhanh chóng rời đi .

Kể từ lúc biết mình có hơi quá đáng với Quỳnh Thi nên cậu cũng tém cái nết mình lại . Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại , bà chị họ này cũng đâu có buông lời chê bai gì cậu , vậy mà trước kia cậu năm lần bảy lượt chơi xỏ, đúng là nhục mặt đàn ông.

Gia Chánh bước tới, cậu hơi thô lỗ kéo vai Quỳnh Thi.

“Ê, tôi hỏi chị không nghe à ?”

Xung quanh chỉ có tiếng thút thít của cô, cậu cũng hơi bối rối. Tuổi trẻ liêu lỏng như cậu , cũng thường hay quen bồ bịch, nhưng mà cậu chưa từng dỗ dành ai, cũng chưa từng làm ai khóc , tại mấy đứa con gái đó quen cậu mà trong đầu toàn nghĩ đến việc chia tay xong sẽ đi cua Nghiêm Bách. Con mẹ nó, tàn nhẫn!

Đứng trước bà chị họ có đ.á.n.h có mắng cũng không khóc , vậy mà bây giờ lại khóc , Gia Chánh bất lực tòng tâm, chỉ có thể đứng đó châm điếu t.h.u.ố.c đợi chị họ bớt khóc thì cậu chở đi học.

Cô gái ngồi sau lưng thút thít khịt mũi, nghe thôi đã thấy đáng thương. Cậu ghé vào tạp hóa mua bịt khăn giấy nhét vào tay cô rồi tiếp tục đạp xe đến trường.  

Quỳnh Thi mím môi đi vào lớp học với hai mắt sưng bụp, cô bỏ balo lên bàn, cúi đầu không nhìn ai. Cô bạn Như Ánh cảm thấy hôm nay bạn cùng bàn hơi khác lạ. Cô nàng ghé mặt sang, thấp giọng hỏi: “Thi à , cậu sao vậy ? Hôm nay có chuyện gì buồn hả?”

Vừa khóc xong nên giọng hơi khàn: “Ừm. Buồn lắm, tim muốn vỡ ra luôn rồi .”

Như Ánh há hốc mồm, nghiêng đầu hạ thấp xuống, cô nàng không khỏi giật mình : “Cậu khóc hả?”

Quỳnh Thi c.ắ.n môi, ngăn tiếng khóc tức tưởi.

Cô dễ bị xúc động, đã ngừng khóc thì thôi, chứ mà ai hỏi là xác định tràn đê.

“Hức hức.”

Cậu bạn bàn trên vô tình nghe được tiếng khóc , len lén nói với thằng bạn bên cạnh:

“Ê mày ơi, hình như hoa khôi khóc rồi .”

Giờ ra chơi được mười phút, vậy mà tin đồn ‘Hoa khôi lớp 11B8 thất tình, khóc đến nước mắt đầy mặt’ đã phủ sóng cả trường phổ thông Niên Đoàn.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)