Chương 2 - Người Đến Từ Quá Khứ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô ta nhìn tôi, như đang đi một nước cờ rất quan trọng.

“Anh ấy nói anh ấy muốn ly hôn.”

Không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.

Tôi nghe thấy tiếng con gái lật sách trong phòng.

Đó là sách bài tập của con bé.

Con bé vừa lên lớp ba, học rất chăm, toán không giỏi, thường ngồi học đến mười giờ đêm.

“Cháu biết anh ấy có con gái chứ?” Tôi hỏi cô ta.

“Biết.” Cô ta gật đầu, “Anh ấy rất thương con.”

Tôi im lặng thật lâu.

Lâu đến mức cô ta bắt đầu thấy bất an.

“Dì à, dì đừng hiểu lầm.”

Cô ta siết chặt khăn giấy trong tay, “Cháu không phải đến đây để giành giật gì cả, cháu chỉ nghĩ rằng, mọi người đều đau khổ, chi bằng—”

“Chi bằng thành toàn cho hai người?” Tôi nói nốt thay cô ta.

Mặt cô ta hơi đỏ lên, nhưng không phản bác.

Bên ngoài có tiếng xe nổ máy.

Tôi biết, anh ta đã về.

Khi chìa khóa xoay mở ổ khóa, tim tôi đập thình thịch.

Cửa mở ra.

Anh ta mặc vest chỉnh tề, đeo cà vạt màu xanh lam tóc chải chuốt gọn gàng.

Bộ dạng đó, đứng cạnh Tiểu Vân, thật sự rất xứng đôi.

“Sao em lại tới đây?” Vừa vào cửa anh ta đã thấy Tiểu Vân, giọng có chút ngạc nhiên, giận dữ, nhưng không giấu được sự dịu dàng.

Tôi đứng bên cạnh, như một cái bóng không tồn tại.

“Em chỉ muốn qua nói chuyện với dì một chút.” Tiểu Vân ngoan ngoãn nói, “Bọn em vừa mới nói xong rồi.”

Anh ta nói một câu: “Nói với cô ấy có gì mà nói. Vất vả cho em rồi.”

Vất vả.

Hai chữ này, từng ấy năm qua chưa từng dùng cho tôi.

Anh ta bước đến, đưa tay vén tóc cho cô ta: “Ở nhà anh, em có bị uất ức gì không?”

Tôi nhìn bàn tay đó.

Bàn tay ấy, từng nắm lấy tay tôi, cùng tôi chờ cơn co thắt ở cửa phòng sinh.

Bàn tay ấy, cũng từng đầy chán ghét đẩy tôi ra, nói tôi “chẳng có chút đàn bà nào cả”.

Giờ đây, nó nhẹ nhàng đặt lên phần eo sau lưng một người phụ nữ khác.

Tôi bỗng cảm thấy, ngôi nhà này chẳng còn chút liên quan nào đến mình.

“Trò chuyện thế nào rồi?” Cuối cùng anh ta cũng nhìn tôi, giọng điệu và ánh mắt đều lạnh lùng.

Cổ họng tôi nghẹn lại.

Biết bao lời muốn nói cứ nghẹn nơi lồng ngực—

Tôi muốn nói, tôi đã vào bếp nấu nướng vì nhà này suốt mười năm;

Muốn nói, sau khi cha anh bị đột quỵ, chính tôi là người lau phân dọn tiểu;

Muốn nói, con gái từ nhỏ đã phải nhập viện liên miên, mỗi lần đều là tôi ôm con thức trắng đêm trên băng ghế bệnh viện;

Muốn nói, chính anh là người bảo tôi nghỉ việc, nói “gia đình cần người ở nhà”, sẽ nuôi tôi cả đời.

Nhưng cuối cùng, tôi chỉ nói ra một câu:

“Cô ấy nói, anh muốn ly hôn.”

Anh ta không nhìn tôi, đưa tay ôm lấy Tiểu Vân, cùng cô ta ngồi xuống sofa, giọng điệu bình thản như đang bàn chuyện làm ăn:

“Ừ.”

Tôi nghe thấy chính mình hỏi: Tại sao?”

“Tôi mệt rồi.” Anh ta cau mày, “Ở bên em, chẳng cảm nhận được chút ấm áp gia đình nào cả.”

“Cái gì gọi là ấm áp gia đình?” Tôi nhìn chằm chằm anh ta, “Anh về nhà, có cơm ăn, có áo mặc, có người chăm sóc cha mẹ và con gái anh, vậy mà không gọi là ấm áp?”

Anh ta bực bội phẩy tay: “Đừng cãi nữa. Kết hôn không phải chỉ để có cơm ăn. Những việc em làm, tìm đại một người giúp việc cũng làm được.”

Tiểu Vân bên cạnh khẽ kéo tay áo anh ta: “Anh đừng dữ với dì…”

Anh ta lập tức im bặt, quay sang cười với cô ta: “Được, anh không dữ nữa.”

Tôi bỗng thấy mình như một trò cười.

Đứng trong chính ngôi nhà của mình, lại thừa thãi như một người ngoài.

“Ly thì ly.” Tôi nghe thấy chính mình nói như thế.

Giọng run rẩy, nhưng rất rõ ràng.

Chương 2: Hôn nhân bị tuyên án tử hình

Ngày hôm sau, chúng tôi ngồi trong văn phòng luật sư.

Tôi vẫn chưa hoàn hồn, anh ta đã đặt tờ thỏa thuận ly hôn trước mặt tôi.

Trong thỏa thuận viết:

Con sẽ ở với cha. Mẹ mỗi tháng được thăm hai lần.

Tôi nắm chặt tờ giấy, các ngón tay trắng bệch, hét lên: “Tôi không đồng ý.”

Anh ta lạnh lùng nói: “Cô không có việc làm, không có thu nhập, lấy gì nuôi? Đừng làm hại con bé.”

Mẹ chồng cũng đến, chen vào đâm thêm một dao: “Để con ở với cô, để nó ra đường uống gió Tây Bắc chắc?”

Máu tôi như đông cứng lại.

Tiểu Vân dịu dàng nói: “Dì à, sau này cháu sẽ coi Đường Đường như con ruột.”

Tôi đập bàn thật mạnh: “Nó là con gái tôi!”

Luật sư khẽ ho một tiếng: “Thưa bà, hiện tại bà đúng là không có việc làm, thực sự không thể giành quyền nuôi con.”

Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy, toàn thân run rẩy.

Con gái tôi bỗng xông vào: “Con không muốn ở với cô ta! Con không muốn ở với ba! Con muốn mẹ!”

Tiếng khóc của con như dao cứa vào tim tôi.

Tôi ôm chặt lấy con, không phát ra nổi âm thanh: “Đường Đường… mẹ ở đây… mẹ ở đây…”

Chồng cũ kéo con bé ra: “Làm loạn gì đấy!”

Mặt con bé khóc đến nhăn nhúm: “Mẹ đừng bỏ con mà…”

Tôi hoàn toàn sụp đổ: “Con phải ở với tôi!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)