Chương 9 - Người Âm Kết Duyên

Nghe bà thầy cúng nói cũng có lý, nhưng bác trưởng thôn và chồng bà thầy vẫn không ai tin. Họ mới hỏi thêm bà thầy cho tường tận.

“ Này! Có khi nào con rắn đó là rắn Thần không bà nhỉ?”

Bà Doãn chẹp lưỡi:

“ Chứ gì nữa. Này nhá, giếng đó có bảy cô công chúa Sơn Trang con ông Thần núi đến ngự đấy. Bởi thế suối nước và cả nước dưới giếng quanh năm không bao giờ cạn, mà nước cứ trong vắt soi thấy mặt. Kể cả mùa khô nắng hạn thì nước vẫn chảy như thác. Sau chuyện đó bảy công chúa Sơn Trang không còn ngự ở đấy nữa rồi.”

“ Thế bà nhìn thấy họ không? Trông họ ra làm sao mà cứ bảo công chúa này kia?” Chồng bà thầy cúng thắc mắc hỏi:

Bác trưởng thôn xen vào, tiếp lời:“ Chú ấy hỏi phải đấy. Tôi cũng chưa nhìn thấy người âm bao giờ nên không biết họ ra làm sao? Mà sao công chúa Sơn Trang lại Ngự dưới giếng?”

Bà thầy cúng quắc mắt nhìn bác trưởng thôn và chồng mình, cười khẩy rồi thôi. Bà ấy nói:

“ Đâu phải người ta ngự ở dưới giếng, hai người quên mất trên sườn núi còn có ngôi miếu nhỏ đấy hả? Đấy mới là nơi các công chúa ngự đấy. Còn giếng nước và suối kia chỉ là nơi thư giãn tắm gội của họ mà thôi. Ông cứ để mấy cành cây, ngọn cây, thân cây quanh khu vực giếng mà xem, có phải nó nhẵn bóng và uốn cong thành vòm như có bàn tay con người uốn nắn ra không?”

Cả ba người im lặng. Họ cũng muốn sang nhà Doãn ra chỗ cái giếng để xem thực hư thế nào, có như lời bà thầy cúng nói hay không, nhưng lại thôi.