Chương 8 - Người Âm Kết Duyên
Bác trưởng thôn chẹp miệng, nói:
“ Bà nói đúng ý tôi rồi đấy. Biết việc này thật không nên làm, nhưng mà tôi thấy khó chịu trong lòng quá. Mong ông bà giữ kín giùm tôi chuyện này.”
Bà thầy cúng mỉm cười, nói:
“ Tôi hiểu cả mà. Khi nãy ở nhà chú Mười tôi trông thấy xác đàn Quạ chế.t dưới giếng, vốn dĩ tôi định nói ra những suy nghĩ trong đầu nhưng lại sợ cụ Doãn thêm lo lắng. Phần vì cô Mười tính tình không phải như người ta, nói ra chắc cô ấy cũng bảo tôi bị điên.”
“ Thế bà trông thấy gì?”
Bà thầy chúng chẳng hề suy nghĩ, trả lời luôn:
“ Xác 8 con quạ, tương ứng với 8 mạng người nhà cụ Doãn còn gì.”
Bác trưởng thôn và chồng bà thầy cúng bốn mắt nhìn nhau, kinh ngạc đến nỗi há hốc miệng mồm.
“ Ý bà là…? Tôi chưa hiểu lắm!”
Bà thầy cúng thở dài, nói:
“ Ông nhớ cái giếng nước bên cạnh nhà cụ Doãn chứ? Giếng đó cũng không biết có từ bao giờ, khi người dân phát hiện ra thì thấy nước giếng trong vắt, bắt nguồn từ con suối từ trên đỉnh núi chảy xuống.”
“ Cái giếng đó thì tôi biết, nhưng nó có liên quan gì đến nhà bà Doãn?”
Bác trưởng thôn thắc mắc hỏi:
“ Vậy là bác trưởng thôn chưa biết đấy thôi. Hơn 1 năm trước, chú Mười con trai thứ của bà Doãn bắt được con rắn ở bờ suối, cũng là cạnh chỗ cái giếng nước ấy. Tôi không tận mắt trông thấy con rắn, nhưng nghe mấy bà trong xóm kể lại rằng con rắn đấy có màu vàng ươm sáng bóng, dài đâu cả hơn 1m cơ đấy, nặng cũng hơn 1 cân. Chú Mười đem nó xuống thị trấn bán cho quán thịt rắn, cũng kiếm được kha khá, cụ thể bao nhiêu tôi không rõ. Sau đó không lâu, tôi thấy nhà chú Mười mua được chiếc xe đạp phượng hoàng mới cóng.”
“ Là chiếc xe đạp hiện tại nhà chú ấy dùng đấy hả?” Chồng bà thầy cúng hỏi.
“ Đúng rồi, là nó đấy!” Sau câu nói bà thầy cúng thở dài.
“ Rồi sao nữa, bà kể tiếp đi.”
Bà thầy cúng uống hớp nước trà, trầm giọng kể tiếp:
“ Hơn ba tháng sau thím Mười sảy thai. Mà cơ địa nó khỏe khoắn là vậy, ốm nghén thì không, chỉ mỗi tội bước qua con mương nước bé tí dưới cánh đồng thôi cũng bị trượt chân té ngã.”
“ Ừ, vụ đó tôi nhớ. Chính lúc đó tôi đi ngang qua chứ đâu, thấy tiếng kêu cứu của cô ấy tôi dừng lại, chạy đến xem thì thấy cô Mười nằm sõng soài dưới ruộng, quang gánh đổ dưới đất. Tôi tri hô thêm vài người đang làm ruộng quanh đó, người chạy về báo cho chú Mười, mười thì lo đưa cô Mười đi lên trạm xá.” Chồng bà thầy kể lại.
“ Biết đâu, đó chỉ là trùng hợp ngẫu thiên thôi không?” Bác trưởng thôn chẹp miệng, hỏi:
Bà thầy cúng xua tay, nói như khẳng định:
“ Nếu mỗi chuyện cô Mười bị sảy thai thì tôi nghĩ là do cô ấy đi lại không cẩn thận, bụng mang dạ chửa còn gánh phân ra đồng vãi. Nhưng bác biết vụ gia súc gia cầm nhà cụ Doãn tự dưng lăn đùng ra chết cả loạt không? Đầu tiên là đàn gà, đang khỏe mạnh cũng giãy đành đạch lăn ra chết. Sau đó đến bầy lợn trong chuồng cũng lũ lượt kéo nhau ra đi. Sợ nhất vẫn là vụ vợ chồng cậu con trai cả nhà cụ Doãn, đi buôn bị tai nạn chế.t vào cuối năm ngoái. Xâu chuỗi ngần ấy sự việc vào xem, thế không phải bất thường thì là gì?”