Chương 7 - Người Âm Kết Duyên
Chuyện này không chỉ mình bác trưởng thôn mà cả làng này đều biết rất rõ. Bà Loan trước đây là một phụ nữ khỏe mạnh, hoạt bát như bao người khác. Cho đến một hôm, bà ấy bỗng dưng tự phát điên, ngày đêm cứ luyên thuyên lảm nhảm nói chuyện một mình, hết sai con cái đi làm việc phục tùng mình, chán chê lại quay sang đấm đá trách móc mắng nhiếc chồng. Có hôm, nửa đêm chồng bà ấy còn phải mở cửa tháo chạy ra ngoài, khi đó ông ấy kể bị bà Loan vợ mình cầm dao dí chạy xung quanh nhà. Gia cảnh nhà bà Loan cũng chẳng khấm khá, nhưng sống với nhau mấy chục năm nên thấy vợ mình bị bệnh ông ấy cũng xót. Đành gom hết tiền bạc trong nhà đưa bà Loan ra Hà Hội khám chữa. Thế nhưng, bác sĩ kết luận bà Loan chỉ bị stress do làm việc quá sức, về nhà nghỉ ngơi sẽ khỏi bệnh. Ông ấy lại đưa vợ về, thuốc uống sắp vơi mà tinh thần của bà Loan càng trở nên bấn loạn. Không đập đồ đạc trong nhà thì cũng lôi hết quần áo trong tủ ra cắt nát. Ngày đó, chẳng biết ai mách nên ông ấy lại đưa bà Loan đi xem thầy, ông thầy xem xong phán bà Loan có căn số, phải tới các chùa lớn để thỉnh Mẫu về lập điện thờ cúng, khi đó Mẫu độ cho sẽ hết bệnh. Mới đầu chồng bà Loan cũng không tin, vì con số tiền cúng ông bà phải bỏ ra không hề nhỏ. Vì thương vợ, ông lần nữa đi vay mượn anh em bà con dòng họ, mãi mới đủ chi phí cho bà Loan đi thỉnh Mẫu về thờ.
Có người độc miệng cho rằng bà Loan bị ma nhập. Đi xem thầy chỉ tổ tốn tiền vào mấy trò mê tín dị đoan.
Chẳng biết bên nào đúng, bên nào sai, nhưng sau khi bà Loan được ông thầy kia cúng cho và bày cách thỉnh Mẫu lập điện thờ Thánh Mẫu, thì bệnh tình bà ấy thuyên giảm hẳn, đến giờ gần như khoẻ lại hoàn toàn. Lâu lâu bà ấy nói ra những gì mình nhìn thấy và tiên đoán được, kẻ tin người bán tín.
Sau chuỗi ngày phát điên, lập điện thờ Thánh Mẫu xong đâu đấy, bà Loan bắt đầu xem số cho người khác, nhưng lại thiên về cúng bái nhiều hơn.
Ông trưởng thôn nhấp ngụm trà xong, đặt xuống bàn ngẩng lên nói với chồng bà thầy cúng.
“ Thú thực với ông bà, hôm nay tôi sang đây là có chút việc muốn nói.”
Bà thầy cúng nghe vậy ngồi bật dậy, nhìn bác trưởng thôn, hỏi:
“ Là chuyện gì? Chẳng nhẽ là chuyện 8 con Quạ chế.t dưới giếng nhà thằng Mười?”
Bác trưởng thôn thở dài, trầm giọng kể lại:
“ Trước hôm thằng Mười mất, tôi gặp nó ở ngoài đồng. Nó than vãn với tôi rằng, vợ chồng hay xảy ra mâu thuẫn bất hòa ngay sau khi đón hai đứa cháu con anh trai về nuôi. Tính nết cái Mười chanh chua ghê gớm thì cả cái làng này có ai mà không biết, nhưng chuyện nó ngược đãi hai đứa bé mà thằng Mười kể tôi cũng lấy làm xót và bất bình. Chẳng gì thì mẹ con bé Tường Vân lúc còn sống cũng thuộc anh em họ hàng xa bên dòng họ nhà tôi cả, thân lại làm trưởng thôn, thấy những chuyện đó tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Bà Loan thầy cúng liếc nhìn bác trưởng thôn, hỏi:” Vậy ông muốn vợ chồng tôi giúp gì?”
Bác trưởng thôn, nói:
“ Đó chưa phải việc chính tôi sang đây. Đêm hôm chú Mười xảy ra việc tôi có nằm mơ thấy bố mẹ con bé Tường Vân tới nhà tìm tôi cầu cứu. Tôi nghe không rõ lời cô ấy nói, đại khái câu được câu mất, gì mà hãy đón con bé về nuôi, rồi đừng cho con bé tới gần ngôi nhà hoang. Chưa kịp hỏi thêm thím ấy câu gì, lúc ấy con gà trong chuồng cất tiếng gáy, làm họ nhanh chóng biến mất.”
Bà thầy cúng nghe xong gật gù, nói:
“ Tôi hiểu ý của bác trưởng thôn rồi, bác muốn tôi gọi hồn chú thím ấy lên để nói chuyện đấy hả?”