Chương 6 - Người Âm Kết Duyên

Bà Loan là người trong làng có căn số, xây điện thờ Thánh Mẫu trong nhà hành nghề cúng bái. Hôm đưa chú Mười đi chôn bà Loan cũng có ghé sang thăm viếng. Khi nhìn thấy mấy thanh niên trong làng vớt xác Quạ chế.t, bà Loan hai mắt trợn ngược, mở trừng trừng chỉ tay vào đó phán như thật.

“ Tại sao có tới 8 xác con Quạ chế.t thế kia? Thế này thì nguy to rồi!”

Đám thanh niên trong làng không ai để ý đến những lời bà thầy cúng nói ra, họ vẫn miệt mài làm lốt cho xong công việc rồi còn về. Một người trong số đó chỉ trỏ ngón tay đếm xác Quạ, rồi ngước lên sửng sốt hỏi:

“ Ơ, sao bà biết chính xác là 8 con Quạ? Bọn cháu giờ mới vớt xong lên thôi mà.”

Bà thầy cúng trợn mắt trắng dã, hết nhìn vào nhà, lại nhìn sang chỗ chị em Tường Vân, chỉ tay vào mặt hai chị em con bé nói như ma nhập:

“ Con bé này, nó.. nó..sẽ gặp kiếp nạn.”

Nói dứt câu, bà thầy cúng đưa tay lên ôm đầu ngồi thụp người xuống rên rỉ:“ Trời ơi, đầu của tôi, đầu của tôi, đau..đau..đau quá.. đau chết mất!”

Mấy thanh niên nhìn bộ dạng của bà ấy tỏ ra sợ hãi bà thầy cúng hơn sợ những lời bà ấy vừa mới nói ra. Lúc ấy, bác trưởng thôn đi vào và nói:

“ Hai cậu đưa bà ấy về nhà đi, ốm đau bệnh tật hay có bệnh trong người thì người ta kiêng cữ không tới đám ma. Bà là thầy cúng chẳng nhẽ không hiểu chuyện đó.”

Bà thầy cúng ngước lên, ôm đầu nhăn nhó lắp bắp nói:” Tôi..tôi…”

“ Thôi, cho mấy đứa nó đèo bà về. Có chuyện gì để sau hẵng bàn.”

Lời của bác trưởng thôn tựa như bác ấy đoán ra được điều gì đó không may mắn sắp xảy. Vẻ mặt suy tư còn hiện rõ trên gương mặt đầy vết chân chim của ông ấy.

Bác trưởng thôn nhìn theo bóng dáng bà thầy cúng đi khuất sau rặng tre ngoài cổng, buông tiếng thở dài não lòng.

“ Chị Mười, có mời thầy về chọn giờ lành đưa chú ấy đi chưa?”

Thím Mười ngước đôi mắt sưng húp lên nhìn bác trưởng thôn, khẽ gật đầu:“ Dạ, hôm qua mẹ tôi có mời thầy cúng ở làng kế bên về xem giờ đem đi chôn cất rồi bác.”

“ Thế sắp tới giờ đưa chú ấy đi chưa? Hôm qua tôi bận đám giỗ bên nhà vợ, thành ra chưa sang thắp cho chú ấy được nén nhang.”

Thím Mười đưa tay áo lên gạt nước mắt, nói:” Thầy bảo 8h sáng.”

Bác trưởng thôn móc chiếc đồng hồ cũ kỹ trong túi ra nhìn, chẹp lưỡi nói lẩm nhẩm trong miệng:” Cũng sắp đến giờ rồi.” Rồi ông ấy cất lại chiếc đồng hồ vào túi, ngước lên nhìn bà con xung quanh đang bận bịu chân tay mỗi người một việc, nói với họ:” Xưa nay, làng ta luôn xem trọng tình nghĩa bán anh em mua láng giềng gần. Hôm nay chú Mười chẳng may mất sớm, gia đình chú ấy cũng chẳng khá giả gì, nên bà con giúp được gì hãy tới giúp thím Mười một tay, đưa tiễn chú Mười về nơi an nghỉ cuối cùng. Các cụ cũng có câu, nghĩa tử là nghĩa tận mà phải không bà con.”

Nhiều người đứng đấy nghe bác trưởng thôn nói xong gật đầu lia lịa. Đúng 8h sáng, chiếc áo quan của chú Mười được bà con lối xóm cùng người thân khiêng lên xe táng đẩy ra đồng chôn. Suốt cả buổi đưa tiễn chú Mười đi không hề xảy ra bất cứ điều gì bất thường, ngược lại còn rất suôn sẻ.

Buổi chiều, bác trưởng thôn sang nhà bà thầy cúng hỏi thăm. Vừa thấy bác trưởng thôn đến bà ấy vội ngồi bật dậy, xua xua tay, nói như muốn từ chối tiếp chuyện và muốn đuổi ông ấy về:

“ Tôi không biết gì cả đâu, bác đến đây làm gì?”

Bác trưởng thôn thở dài, ngồi xuống bàn uống nước nhìn bà ấy nói:

“ Nào tôi đã hỏi gì đâu, sao bà phải từ chối. Hôm nay sang đây chỉ muốn hỏi thăm sức khoẻ bà thế nào thôi. Làm gì căng?”

Chồng bà thầy cúng tay xách ấm nước từ dưới bếp đi lên, cất tiếng hỏi:” Bác trưởng thôn sang thăm nhà em đấy hử? Mời bác ngồi chơi, xơi nước.” Ông ấy đặt ấm nước xuống bàn, rót cho bác trưởng thôn một chén trà vẫn còn nóng hổi, đẩy sang trước mặt rồi bảo:

“ Đến khổ bác ạ, cứ khùng khùng điên điên như vậy đấy bác ạ. Gia đình tôi cũng bó tay, chẳng biết phải đưa bà ấy đi đâu chạy chữa nữa. Đi bệnh viện thì không ra bệnh, đi chữa đường âm thì các thầy phán có căn số, người khuất mặt hành cho điên dại, nếu không thỉnh Mẫu hay khai mở thiên..thiên..gì đấy vì bị bề trên bắt đi.”